Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông

Chương 9




15

Thỉnh thoảng, ta sẽ đến một khu tạp viện xa ngoại thành, mang theo chút đồ ăn và quần áo cho những người già trẻ không nơi nương tựa giống như ta.

Đôi khi, ta gặp một thiếu niên cũng đến nơi đó.

Lũ trẻ gọi cậu ta là "Ca ca Tinh" và rất quý mến cậu ấy.

Cậu thiếu niên bày bàn ghế trong sân, dạy bọn trẻ biết chữ, học hành.

Ta cũng ngồi xuống học cùng.

Tư thế cầm bút của ta luôn không đúng.

Thiếu niên vô thức cầm lấy ngón tay ta, chỉnh lại cách cầm bút.

Khi ngón tay chúng ta chạm vào nhau, cậu ấy dường như nhận ra điều gì đó, lập tức buông tay:

"Thật xin lỗi, cô nương."

"Xin lỗi gì chứ? Chẳng lẽ vì ta là cô nương, công tử không muốn dạy nữa sao?"

Thiếu niên gọi là "Tinh" vội vàng đáp:

"Đương nhiên là không."

"Vậy công tử đối đãi với bọn trẻ ra sao, hãy đối đãi với ta như vậy."

Cậu gật đầu đồng ý, nhưng dạy rất cẩn trọng, cố gắng không chạm vào ta.

Có thể thấy, cậu ấy là người có giáo dưỡng rất tốt.

Ta còn nghĩ, có lẽ cậu ấy chưa từng chạm vào tay một cô gái.

Chỉ chạm đầu ngón tay thôi mà, tai cậu đã đỏ hơn cả hoa đào.

Thiếu niên này chính là Thái tử.

Ta nói với cậu:

"Chủ mẫu Lý phủ, Hướng thị, đang ngủ trong phòng, còn ngài đã bị hạ xuân dược, lại cố ý dẫn đến đây. Thế gia muốn hủy hoại cả hai người. Ngài phải đi theo ta."

Cậu để mặc ta kéo tay, trèo qua cửa sổ mà ra ngoài.

Thuốc đã bắt đầu phát tác, ta cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay ta càng lúc càng nóng bỏng.

Ta dẫn cậu đi qua các lối nhỏ trong cung, cuối cùng đến một cung điện bỏ hoang gần đó.

Đột nhiên, cậu giật tay ra, chạy tới giếng nước bên cạnh, dùng nước giếng lạnh đổ ướt người mình.

"Không có tác dụng đâu. Thuốc này rất mạnh, nếu không… ngài sẽ chết." Ta nói.

Thế gia đã quyết tâm, sao có thể dùng loại thuốc nhẹ?

"Cô đi đi."

Giọng nói của cậu khàn đặc, đôi mắt tràn ngập sự nhẫn nhịn và kiềm chế.

Ta nhìn cậu, chậm rãi lên tiếng:

"Thái tử điện hạ, nhũ danh của ngài là Tinh, vì khi ngài sinh ra, bầu trời đầy sao. Lúc nhỏ, ngài có một người bạn, nàng ấy tên là Tấn Vân, vì nàng sinh ra giữa những tầng mây rực rỡ.”

"Cả hai được định ước từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.”

"Ngài thông minh từ bé, còn nàng rất nghịch ngợm, mãi chẳng học được cách cầm bút. Nàng thường kéo ngài trèo cây bắt ve sầu. Một lần, vì không biết trèo cây, ngài ngã từ trên xuống, lưng bị cành cây làm rách, để lại một vết sẹo rất sâu.

"Ngài sợ nàng bị trách phạt, đã giấu chuyện này. Trong suốt thời gian đó, ngày nào nàng cũng lén giúp ngài thay thuốc.

"Sau đó, Tấn gia bị thế gia vu cáo, toàn gia bị tàn sát. Không ai biết cô bé tên Vân ấy đã được mẹ mình giấu trong một ngăn tối, chứng kiến cả gia tộc bị diệt sạch…"

"Ngươi… ngươi là Vân Nhi?"

Cậu thiếu niên vì xúc động mà vành mắt đỏ lên, tóc vẫn ướt đẫm, từng giọt nước lăn dọc theo đường nét tuấn mỹ của cậu, trượt xuống yết hầu, rồi biến mất nơi xương quai xanh, đẹp mê hồn.

Ta gật đầu, bàn tay lạnh ngắt chạm vào gương mặt nóng rực của cậu.

"Tinh ca ca, ngài là hy vọng của hàn môn, là hy vọng trả lại sự trong sạch cho Tấn gia. Ngài nhất định phải sống thật tốt."

Cậu tham luyến cảm giác mát lạnh nơi bàn tay ta, vô thức áp mặt vào đó, ánh mắt mỗi lúc một khó che giấu sự cuồng nhiệt.

Ta bước tới một bước, ôm lấy cậu, ghé sát tai thì thầm:

"Ta nguyện ý, Tĩnh ca ca."

Ta biết điều này nghĩa là gì.

Ta phải cứu cậu và không phải không còn cách nào khác.

Nhưng ta đã chọn cách này. Ta muốn cậu nợ ta một mạng, muốn cậu mãi mãi mang theo cảm giác áy náy đối với ta.

Cậu vẫn là thiếu niên thiện lương và có chút ngại ngùng như năm xưa.

Nhưng ta đã thay đổi.

Ta không còn lương thiện nữa, ta muốn lợi dụng lòng tốt của cậu.

Người đang được ta ôm, cơ thể nóng hổi, nhịp tim và hơi thở đều rối loạn.

Một nụ hôn hạ xuống và không ngừng sâu thêm…

16

Thái tử đeo vào cổ tay ta một chiếc vòng ngọc.

"Đây là thứ mẫu hậu chuẩn bị cho con dâu tương lai của bà."

"Ta không thể nhận. Nó quá quý giá."

Ta muốn tháo chiếc vòng ra, nhưng phát hiện làm cách nào cũng không được.

Thái tử nắm lấy bàn tay đang cố gỡ của ta, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay một nụ hôn:

"Vốn dĩ nó đã là của nàng, giờ chỉ là trả lại vật về chủ cũ mà thôi."

Ánh mắt huynh ấy nhìn ta rực sáng, khiến ta bỗng dưng cảm thấy có chút chột dạ.

Ta và huynh ấy đã không còn xứng đôi từ lâu.

Ta đã không còn tin vào tình yêu nữa.

"Ta phải đi rồi. Ba ngày nữa, gặp lại ở khu tạp viện."

Ta quay về dự yến, trên đường đi gặp được Tứ hoàng tử Phí Chiêu đang tìm ta.

Ta nói dối rằng mình bị lạc đường.

Phí Chiêu liền tin.

Ta dùng tay áo che kín chiếc vòng ngọc.