Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông

Chương 15




25

Thái tử đã cho ta cơ hội tiễn biệt Phí Chiêu lần cuối.

Phòng giam của chàng tương đối tốt hơn những nơi khác, có cửa sổ, có bàn ghế, không hôi hám bẩn thỉu.

Đó là sự ưu đãi ta đã xin cho chàng, bởi chàng mắc chứng sạch sẽ.

Khi còn ở trên đảo, chàng luôn giữ mình chỉnh tề, gọn gàng.

Nhưng giờ đây, chàng ngồi cô độc trong góc, quần áo hơi xộc xệch, những sợi tóc lòa xòa trước trán cũng chẳng được vuốt lại.

Chàng cầm chiếc túi thơm ta từng tặng, ngây người.

Thái tử đã nói với chàng sự thật về thân phận của ta.

Thế nhưng khi nhìn thấy ta, ánh mắt chàng vẫn dịu dàng như cũ.

Chàng nhìn ta bước lại gần.

Nhìn ta bày rượu và thức ăn lên bàn.

Nhìn ta rót rượu, một chén cho chàng, một chén cho mình.

Chàng nhìn ta, nhưng không hiểu vì sao, ta lại không dám nhìn vào mắt chàng.

Khi ta định nâng chén rượu lên, chàng đột nhiên đưa tay ngăn lại.

Chàng biết, đây là ly rượu tiễn chàng lên đường.

Ta cười nhẹ: "Ta đã được luyện qua độc dược, trăm độc bất xâm."

"Uống rượu hại sức khỏe," chàng khẽ nói.

"..."

"Đây là lần cuối cùng." Ta khẽ thì thầm, gạt tay chàng ra, uống cạn chén rượu.

Ta lại rót thêm một chén cho mình, nói: "Còn điều gì muốn hỏi không? Hỏi đi."

Chàng nhìn ta, nhìn ta uống hết chén này đến chén khác, cuối cùng cũng mở miệng: "Con... thì sao?"

"Ta đã nhờ Tống tỷ tỷ và Tô Cẩn Niên chăm sóc. À, phải rồi, Tô Cẩn Niên cũng là người của Thái tử."

"Vậy cũng tốt."

Lại là một khoảng lặng kéo dài.

Ta rót nốt chén rượu cuối cùng, bình rượu đã cạn.

Chàng hỏi ta: "Nàng... có từng yêu ta không?"

Ta uống cạn chén cuối, ngẩng lên nhìn chàng, đối diện ánh mắt dịu dàng ấy. Ta chầm chậm nghiêng người về phía chàng, đặt môi lên môi chàng, trao lại toàn bộ chén rượu đó.

"Phí Chiêu, chúc kiếp sau của chàng sẽ có phụ mẫu thương yêu, có huynh đệ hòa thuận, có một nữ nhân yêu chàng hết lòng, và con cháu đầy đàn."

Ngàn vạn lần đừng gặp lại một người như ta.

Ta không thể miêu tả ánh mắt cuối cùng của chàng.

Tại sao không có lấy một tia oán hận?

Tại sao vẫn dịu dàng, thâm tình đến vậy?

Chàng nên hận ta chứ.

Ta nhìn chàng ngã xuống trước mặt mình.

Cuối cùng không kiềm được, bật khóc nức nở. Ta nợ chàng một lời "xin lỗi".

Trước khi đến gặp chàng, Quý phi ngày xưa, nay đã là Thái hậu, từng nói với ta:

"Chiêu nhi vốn dĩ là một đứa trẻ lương thiện. Ta đã từng thấy nó rất tận tâm cứu một chú chim non rơi từ trên cây xuống, nhưng lại bị mẫu hậu nó mắng mỏ suốt một hồi lâu. Họ còn giết chết chú chim ngay trước mặt nó. Trái tim của một đứa trẻ cứ thế dần dần nguội lạnh qua từng ngày.”

"Phụ hoàng nó trước đây không hề lạnh nhạt với nó như vậy. Chỉ vì biến cố của Tấn gia, phụ hoàng nó bắt đầu căm hận thế gia, căm hận hoàng hậu và cả nó cũng bị trút giận theo. Ban đầu, nó còn cố gắng lấy lòng, nhưng hết lần này đến lần khác bị chán ghét, cuối cùng đành cam chịu và trở nên lãnh đạm..."

26

Hướng Quỳ tìm đến ta.

Nàng hỏi vì sao ta không mang con theo bên mình.

"Ngươi cũng biết, ta đã bị luyện qua độc dược, chẳng sống được bao lâu nữa, vậy nên không muốn để bọn trẻ có quá nhiều ký ức về ta."

"Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."

"Chữa không được đâu, hơn nữa ta sợ khổ, không muốn uống thuốc. Những ngày tháng cuối cùng, ta chỉ muốn ngắm nhìn trời cao biển rộng."

"Cùng đi nhé."

Ta để lại một bức thư, dùng vòng tay đè lên trên, rồi cùng Hướng Quỳ rời khỏi Trường An.

Trên đường, nàng vừa hành y cứu thế, thu thập phương thuốc, vừa làm đủ loại dược hoàn để ta uống.

Chúng ngọt ngào, chẳng đắng chút nào.

Chúng ta đến một ngôi làng hẻo lánh, nhưng vẫn nghe được dân chúng ca ngợi đương kim bệ hạ.

Chẳng hạn như đã giảm bớt các loại sưu cao thuế nặng.

Chẳng hạn như bình dân không cần quan lớn hay quý tộc tiến cử cũng có thể tham gia khoa cử.

Chẳng hạn như nữ nhân có thể tự lập hộ.

Chẳng hạn như phương Bắc đã được Tướng quân Hướng thu hồi, dân chúng không còn khổ vì chiến loạn.

Chẳng hạn như Tấn gia cùng những gia tộc hàn môn từng bị hãm hại đều đã được rửa oan.

...

Cuộc sống của bách tính ngày một tốt đẹp.

Phụ thân, mẫu thân đã lâu không xuất hiện trong giấc mơ của ta. Hẳn là ở chốn cửu tuyền, họ cũng đã yên lòng nhắm mắt.

Thân thể ta ngày một khoẻ hơn, có lẽ còn sống được lâu dài.

Y dược chẳng thể tách rời, ta cũng dùng độc của mình cứu không ít người.

Ba năm sau, chúng ta lên đường trở về.