Chuyện ta mang thai tất nhiên phải để Tống Minh là người đầu tiên biết.
Tính ra thời gian, có lẽ ta sắp phải chết rồi.
Hôm đó, Tống Minh đến phủ Tứ Hoàng tử, ta mặt mày rạng rỡ, cười đùa với đám nữ tì, cố ý buột miệng tiết lộ chuyện ta có thai.
Sắc mặt của Tống Minh vô cùng đặc sắc, khuôn mặt nho nhã cao ngạo ấy như rạn nứt.
Hắn vốn tự cho mình cao tay, ai ngờ kẻ sắp chết như ta chẳng những leo lên vị trí cao, mà còn mang thai trước cả Tống Tử Uyên.
Ta sẽ sinh hạ trưởng tử của Phí Chiêu, với sự coi trọng của hắn dành cho ta, sau này nếu hắn kế vị, khả năng truyền ngôi cho trưởng tử là rất lớn.
Đến bước này, hắn không thể quay sang ủng hộ hoàng tử khác, bởi đã không còn đường lui.
Nhưng mọi nỗ lực dày công vun đắp của hắn rất có thể sẽ trở thành chiến lợi phẩm cho kẻ khác.
Ánh mắt hắn như rắn độc, lạnh lùng nhìn ta.
Còn ta lần đầu dám đối diện thẳng với hắn, đáp lại bằng nụ cười khiêu khích, rồi quay lưng bỏ đi, để lại bóng lưng tự tại.
Hắn quyền khuynh triều dã, tất nhiên nghĩ rằng bóp chết ta dễ như bóp chết một con kiến.
Nhưng hắn sẽ bắt đầu hiểu cảm giác lực bất tòng tâm là như thế nào.
Phí Chiêu mà hắn dày công hỗ trợ mạnh mẽ hơn hắn tưởng rất nhiều.
Hắn không thể công khai đối đầu với Phí Chiêu, mà khi dùng đến thủ đoạn mờ ám, sẽ phát hiện người của hắn trong vương phủ đã bị loại bỏ sạch sẽ.
Cả phủ vương được canh phòng nghiêm ngặt, không lọt nổi một kẽ hở.
Sân viện của ta càng được tăng cường bảo vệ, mọi sinh hoạt ăn uống đều do người được tin tưởng kiểm soát chặt chẽ.
Ngay cả đứa con gái do hắn tự tay nuôi dạy, cũng mọi lúc cẩn thận kiểm tra thay ta.
Hắn ở ngoài thì phong ba bão táp, nhưng trong vương phủ, hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Hôm đó, Tống Tử Uyên trở về từ phủ thừa tướng, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt còn hằn vết bàn tay đỏ thẫm. Ta lập tức hiểu, nàng đã chịu uất ức.
Cùng lúc ấy, dưới sự thao túng của Thái tử, khắp nơi râm ran lời đồn Phí Chiêu sủng thiếp diệt thê.
Chỉ nghĩ đến bộ dạng đau đầu của Tống Minh thôi, ta đã vui vẻ mà ăn thêm hai bát cơm.
Phí Chiêu và Tống Tử Uyên âm thầm chịu đựng những lời đàm tiếu từ bên ngoài, nhưng trước mặt ta, họ không để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.
Họ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của ta.
Sau đó, phủ thừa tướng liên tục gửi đến những món bổ dưỡng.
Hừ, chỉ bấy nhiêu thủ đoạn thôi sao?
Tống Tử Uyên cho thái y kiểm tra từng món, chắc chắn không có vấn đề gì mới yên tâm đưa vào viện của ta.
Phí Chiêu không yên lòng, lại cho người kiểm tra thêm một lượt nữa mới chịu cho ta dùng.
Ta chẳng kiêng kỵ gì, cứ ăn uống thoải mái.
Thân thể ta, đã từng bị luyện độc, làm sao có thể sinh ra con cái?
Dù may mắn sinh ra được, cũng khó mà sống lâu.
Tấn gia ở đời ta nhất định phải tuyệt hậu.
Chiếc nồi này, ta đã chuẩn bị sẵn để đặt lên đầu Tống Minh.
Đầu xuân, Hướng Quỳ đến tìm, muốn vào ngục thăm nhị công tử nhà họ Hướng.
Lúc này ta mới biết, hóa ra thời gian nàng biến mất năm ngoái là để vận chuyển lương thảo cứu viện biên cương.
Hướng nhị công tử, Hướng Xuyên, tám tuổi đã tòng quân, cùng phụ thân trấn giữ phương Bắc, bảo vệ sự an ổn của Đại Hạ quốc.
Các tướng sĩ vì nước quên mình, còn Tống Minh cầm đầu thế gia lại chặn đường tiếp tế, mưu đồ vây ch/ế/t họ ở biên cương.
Hướng Quỳ vì trả ơn nhà họ Hướng, liều mình bí mật vận chuyển lương thực, thậm chí không tiếc lấy thân thử thuốc, hóa giải dịch bệnh ở phương Bắc.
Cha con nhà họ Hướng khó khăn lắm mới khải hoàn trở về, lại bị thế gia vu cáo mưu phản, Hướng nhị công tử bị kết án tử hình, chờ đến mùa thu hành quyết.
Bi kịch của Tấn gia, đang tái hiện.
Ta cầm lệnh bài của Phí Chiêu, sắp xếp cho Hướng Quỳ thời gian một nén nhang để gặp mặt Hướng nhị công tử.
Việc này không thể giấu được Phí Chiêu, cũng không thể qua mắt Tống Minh. Nhưng điều đó thì có hề gì? Phí Chiêu tin ta.
Biết ta từng bị luyện độc, hắn chỉ thêm đau lòng, chỉ trách sao ta không sớm nói với hắn.
Đến mùa thu, ta bụng lớn khó sinh, ngự y và bà đỡ đều bất lực.
Phí Chiêu lo đến đỏ cả mắt, ta nắm tay hắn, nói:
“Điện hạ, đừng sợ, đến ngoại thành mời Hướng Quỳ, nàng ấy có thể cứu ta.”
Cả Đại Hạ quốc, chỉ có Hướng Quỳ là người đầu tiên học theo Hoa Đà, thực hiện thuật mổ lấy thai.
Hướng Quỳ đến, Phí Chiêu đang phát điên, thậm chí đe dọa nàng, rằng nếu không cứu được ta, nàng cũng đừng mong sống.
Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn biết mình sai, im bặt.
Hướng Quỳ hỏi hắn chọn giữ mẹ hay giữ con, rồi nói ta mang thai song sinh.
Phí Chiêu không do dự, chọn giữ mẹ.
Hướng Quỳ nói sinh tự nhiên không còn hy vọng, chỉ có thể mổ, sẽ rất đẫm máu, liền mời hắn ra ngoài.
Hắn không chịu.
Hắn nắm chặt tay ta, tận mắt nhìn Hướng Quỳ rạch bụng ta, lấy hai đứa trẻ ra ngoài.
Cảnh tượng đó để lại cho hắn một nỗi ám ảnh vĩnh viễn.
Hắn lén lau nước mắt, còn thề không bao giờ để ta sinh con nữa.
“Con... đủ cả chứ?”
Ta biết rõ mà còn hỏi, không dám nhìn đứa trẻ trong tã lót.
Hy vọng con khỏe mạnh, có lẽ là tâm nguyện của tất cả người mẹ trên đời.
Nhưng chúng lại bất hạnh đầu thai vào bụng ta, chỉ mong kiếp sau chúng đừng chọn một người mẹ như ta nữa.
“Là một đôi long phụng, rất khỏe mạnh,” Hướng Quỳ nói.
Ta sững sờ.
Phí Chiêu và Tống Tử Uyên mỗi người bế một đứa, vây quanh ta, ấm áp đến mức ta không biết phải cảm nhận tâm trạng lúc này ra sao.
Khi cha mẹ sinh ta, có phải cũng là cảnh tượng này không?
Trước khi rời đi, Hướng Quỳ để lại một câu:
“Trắc phi bụng lớn khó sinh, e rằng do bị ép ăn quá nhiều, sau này cần chú ý chăm sóc.”
Phí Chiêu đã nhận ra điều gì, lập tức giật lấy đứa trẻ trong tay Tống Tử Uyên, lạnh lùng nhìn nàng.
“Điện hạ, không phải do Tống tỷ tỷ. Tỷ ấy là khuê nữ, không thể hiểu những điều đó.” Ta yếu ớt nói.
Ý tứ rất rõ ràng, là vợ chồng thừa tướng muốn mượn tay Tống Tử Uyên để hại ta.
Cũng không uổng công ta những ngày qua ra sức ăn uống.
“Là ta suýt chút nữa hại nàng và đứa trẻ,” Tống Tử Uyên đầy áy náy, mắt ngấn lệ.
Ta lắc đầu: “Không phải lỗi của tỷ đâu, Tống tỷ tỷ!”
“Điện hạ, tỷ tỷ, ta và hai đứa trẻ sống sót được là nhờ Hướng Quỳ. Có thể hay không tìm cơ hội thích hợp, vì Hướng nhị công tử cầu xin một lần lập công chuộc tội, ta muốn tích phúc cho các con.”
Sáng hôm sau, Phí Chiêu và Tống Tử Uyên mỗi người bế một đứa trẻ vào cung.
Nghe nói Thái hậu rất vui mừng, đến cả Hoàng thượng vốn luôn bất mãn với Phí Chiêu cũng hiếm khi ôn hòa, còn ban tên cho hai đứa trẻ.
Phí Chiêu ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết. Trước đây, dù cố gắng thế nào, hắn cũng không được phụ hoàng để mắt, giờ đây lại được ban tên cho con hắn.
Hắn vui, còn Hoàng hậu và thừa tướng thì tức đến phát điên.
Nhờ lời thỉnh cầu của phu thê Phí Chiêu và thêm sự lên tiếng của phe Thái tử trên triều, Tống Minh không còn cách nào khác.
Hướng nhị công tử được đổi án, sung quân lập công chuộc tội.
Tống Minh làm được gì đây? Chỉ biết mắng vài câu, nhưng rồi vẫn phải tiếp tục chống lưng cho Phí Chiêu.
Còn về con ta, sau này hẵng tính.
Dẫu sao, từ xưa đến nay, hoàng tử chết yểu là chuyện thường, hắn chẳng hề lo lắng.
Thậm chí, tương lai khi hắn thay thế Phí Chiêu, đổi quốc hiệu thành họ Tống, cũng không phải không thể.
Nhưng hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Lần lật mặt này của Phí Chiêu cuối cùng đã khiến nhiều thế gia lạnh lòng.
Việc hắn coi trọng trắc phi và trưởng tử cũng làm các thế gia dao động.
Trong hơn một năm tiếp theo, một số thế gia bắt đầu ngấm ngầm ngả theo Thái tử.
Bề ngoài, phe Thái tử vẫn yếu thế.
Họ nâng Tống Minh lên cao, để hắn đắc ý, để hắn tự mãn.
Lại một mùa trung thu, Hoàng đế lâm bệnh nguy kịch, các thế gia do Tống Minh đứng đầu phát động binh biến, còn Phí Chiêu ép vua thoái vị.