Trong bệnh viện của Vu Kiệt.
Nhưng không nhiều bằng người ngoài phòng bệnh Vu Kiệt.
Trong phòng bệnh.
Một cô gái sắc mặt tiều tụy chậm rãi mở mắt ra.
Đó chính là Ngô Tiểu Phàm.
Cảm giác đau đớn thấu xương được truyền đến từ chân cô.
Nhưng cảm giác đau đớn kỳ lạ đó khiến cô nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó.
Cổ chân bị một thanh kiếm sắc bén đâm trúng, hai chân bị cháy.
Nhưng cô lại nghĩ tới một người hoàn toàn khác.
Vu Kiệt!
“Tỉnh rồi!”
Có một người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm tỉnh lại thì lập tức chạy ra ngoài.
Sau đó chưa tới một phút đã có một đám người chạy tới.
Ngoài người của đội Báo của Hướng Thiên Lĩnh còn một bác sĩ chủ trị và một bác sĩ đã lên đến bậc giáo sư.
Dó chính là hai bác sĩ có y thuật hàng đầu trong bệnh viện.
“Vu Kiệt đâu?”
Ngô Tiểu Phàm vừa được bác sĩ kiểm tra vừa nhìn bọn họ hỏi.
“Cậu ấy không sao, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại”.
Hướng Thiên Lĩnh bình tĩnh nói.
Ông ta thản nhiên cười, cô gái trước mặt ông ta cũng rất dũng cảm, ông ta cảm thấy khá nể phục.
“Cô cũng thế, vết thương của cô cũng sẽ khỏi ngay thôi”.
“Anh ấy không sao, thật tốt!”
Ba giây sau, cô lại nhìn sang bác sĩ.
“Cảm ơn”.
Ngô Tiểu Phàm nhếch môi cười, cũng không quan tâm lắm.
“Tôi nói thật đấy, Vu Kiệt tỉnh lại thì cũng sẽ chữa trị cho cô thôi, y thuật của cậu ấy thì chắc cô cũng biết”.
“Hình như… Là thế”.
.