Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu

Chương 34




Bởi vì lớp trẻ của nhà họ Quý có quá nhiều người độc thân nên người lớn sốt ruột cũng vô ích, do đó bọn họ dứt khoát tập trung vào tiền lương và thành tích học tập của họ.

Mỗi khi đến lúc này, Quý Mông sẽ trở thành “niềm tự hào của nhà họ Quý”, trước đây chị cả nói đùa rằng con chó vàng nhà mình đi ngang qua Quý Mông cũng phải kêu hai tiếng “gâu gâu”(*).

(*) Gâu theo phiên âm tiếng Trung là “wàng-Vượng”, ý của chị cả là đến cả con chó cũng phải khen Quý Mông, thế nên ở dưới Quý Mông mới nói là kêu cái khác thì đáng sợ.

Quý Mông: Kêu cái khác mới đáng sợ ấy?

Thành tích của Quý Mông rất tốt, bà Quý không hạ thấp tính nết của con gái mình ở bên ngoài, cũng sẽ không tung hô con gái lên tận trời cao, bà thường chỉ có gì nói đó, như vậy cũng có thể thu hoạch được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị. Đương nhiên, người trong sẽ không ghen tị, nhưng họ sẽ hỏi sao bà có thể dạy con tốt đến vậy.

Nếu chỉ học tập tốt thì thôi. Nhưng từ bé đến lớn, Quý Mông vẫn luôn là lớp trưởng, còn từng làm hội trưởng hội học sinh hai năm, tổ chức nhiều hoạt động lớn nhỏ, bản thân cũng từng giành được top ba trong các cuộc thi khác nhau, cô còn được nhận vào các trường đại học hàng đầu cả nước, cô không phải “mọt sách” như người khác nói, cô cực kỳ xuất sắc. Dù bây giờ cuộc sống của Quý Mông trông có vẻ hơi có xu hướng giáo điều(*), cũng sẽ bị những người lớn khác lén nói là cổ hủ, nhưng lý lịch xuất sắc của cô đủ để che đậy mọi thứ. Nhà ai lại không muốn có đứa con học giỏi, hiếu thảo và không nghịch ngợm như Quý Mông chứ?

(*) Những người theo xu hướng giáo điều đều cứng nhắc, thiếu linh hoạt, không phân tích sự thay đổi và diễn biến của sự việc mà chỉ áp dụng một cách máy móc những nguyên tắc, khái niệm có sẵn để giải quyết vấn đề. Việc thiếu khả năng thích ứng và phương thức hành vi đổi mới này khiến họ thường không thể đưa ra những nhận định và phản ứng chính xác khi đối mặt với những tình huống phức tạp và hay thay đổi.

Nghĩ đến dáng vẻ không biết điều và muốn lật đổ cả thế giới của con mình lúc dậy thì, lại nhìn Quý Mông tài đức vẹn toàn, các cô dì chú bác của nhà họ Quý không thể ngăn nổi sự ngưỡng mộ trong lòng.

“Hồi nhỏ không cảm thấy bé năm thông minh mấy!” Chú lớn nhà họ Quý lắc đầu bật cười: “Khi đó cảm thấy con bé nghịch ngợm như con trai, ai ngờ lớn lên lại có triển vọng như vậy chứ?”

Vừa dứt lời, bầu không khí sôi nổi trên bàn bỗng cứng lại.

Chú lớn nhà họ Quý nghĩ tới điều gì đó, chú ấy vội vàng chuyển chủ đề: “Có triển vọng tốt mà! Bây giờ Tiểu Mông cũng không cần lo về việc học Đại học, chọn một nghề tốt, sau này kiếm nhiều tiền, mẹ cháu có thể được sống sung sướng hạnh phúc!”

Sắc mặt của bà Quý và Quý Mông vẫn như bình thường, nhưng những người khác trong nhà họ Quý lại xấu hổ một hồi mới trò chuyện tiếp.

Quý Mông không hiểu, trở ngại đó là trở ngại của mẹ và cô, đã qua nhiều năm như vậy rồi, mẹ con cô không thèm để ý, tại sao những người họ hàng này vẫn chưa buông bỏ? Không chỉ vậy, hầu hết mọi người ở trong thôn đều cảm thấy, ngày nào bà Quý chưa tái hôn, thì chính là vẫn để ý đến người chồng cũ ngồi tùy kia, nhớ người ta mãi không quên.

Có lẽ những người đó không bao giờ biết lời nói của mình ghê tởm đến mức nào, chỉ muốn lan truyền phỏng đoán của mình đi khắp nơi.

Ăn cơm trưa xong, cả gia đình chia phòng để nghỉ ngơi. Căn biệt thự nhỏ hai tầng có sân này là nhà của ông bà ngoại Quý Mông, bên cạnh là nhà của chú của cô, đi ra phía sau hai dãy nhà còn có nhà của dì nhỏ của cô, bởi vậy dù thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn chia đủ phòng.

Quý Mông và bà Quý ở trên tầng hai nhà ông bà ngoại, chỗ này một căn phòng dành riêng cho họ.

Sau bữa trưa, hai mẹ con quay về phòng ngủ.

Bà Quý nghĩ đến cuộc trò chuyện buồn cười lúc ăn trưa, bà lại thở dài: “Hôm nay có thời gian thì ngủ đi, hai ngày sau có lẽ không rảnh như vậy đâu.”

Hôm nay trong thôn có rất nhiều người chưa về, hai ngày nữa, đặc biệt là vào ngày Tết Dương Lịch, chắc chắn trong thôn sẽ có rất đông người về, đến lúc đó có khi lại có người tới nói muốn giới thiệu đối tượng cho bà Quý, hai mẹ con sẽ không được yên nữa.

Quý Mông nhíu mày, mở miệng nói: “Mẹ cứ bảo phải trông con học.”

Lần nào lấy cớ này cũng hiệu quả.

“Đến lúc đó nếu không từ chối được thì mẹ sẽ lấy con ra làm cái cớ.” Bà Quý bảo con gái nằm xuống: “Đừng quá lo lắng về chuyện này, chúng ta cứ ăn Tết vui vẻ, tốt nhất là những người đó đừng có đến nhà, nếu thật sự tới cửa lải nhải, mẹ vẫn chưa tới mức yếu đuối như vậy.”

Quý Mông không nói gì nữa. Với thân phận là học sinh, cô không dám cãi lại người lớn.

Sau khi ngủ trưa dậy, Quý Mông ngồi trước bàn làm việc làm bài, bà Quý mặc quần áo ngay ngắn đi xuống dưới. Vào buổi chiều, chị cả tới gọi cô đi chơi, thấy cô lại đang học tập thì cô ấy vội vàng bỏ chạy.

Em trai họ thứ năm đang chờ ở đầu cầu thang, thấy chị cả đến thì hỏi: “Chị cả, chị hai đâu? Vẫn chưa dậy à?”

Chị cả xua tay: “Đang học, đừng nói nữa, nghĩ đến hai chữ đó là chị thấy đau đầu, chúng ta mau đi thôi, nếu để mấy người lớn biết Tiểu Mông đang học, chúng ta ra ngoài sẽ bị mắng.”

Em trai họ thứ năm và hai em gái chờ ở một bên đều lộ ra vẻ mặt đau răng, người này đẩy người kia chạy ra ngoài, chị họ đi theo phía sau nhỏ giọng dặn dò: “Nhỏ tiếng thôi, đừng để người lớn chú ý.”

Năm nay chị cả đã hai mươi hai tuổi, em trai họ thứ năm nhỏ nhất thế hệ này cũng đã mười bốn tuổi, nhưng ở trong nhà đều là những đứa trẻ, ngay cả đi ra ngoài chạy loạn cũng không được phép tùy hứng, đi đâu cũng phải báo trước, còn có giờ giới nghiêm.

Bàn học của Quý Mông ở quê cũng sát cửa sổ, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng chị cả và mấy người chạy ra ngoài, còn quay đầu lại vẫy tay chào em thứ tư. Quý Mông không muốn ra ngoài chơi, cũng không tò mò rằng họ đi đâu, đối với cô mà nói, sức hấp dẫn của việc đi ra ngoài chơi không thắng nổi một tờ bài thi mới tinh.

Quý Mông nghĩ vậy, nhưng các dì tới thăm lại không cho là như thế, thấy những đứa trẻ khác trong nhà họ Quý đã đi ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng của Quý Mông, họ bắt đầu nói.

“Tuệ Vân nhà ông bà dạy cô bé Tiểu Mông quá cứng nhắc, nghỉ lễ mà vẫn rúc trong phòng không ra ngoài, về sau vào xã hội thì biết gì mà làm? Đồng nghiệp và sếp tới nhà, con bé không thể rúc trong phòng ngủ không hé răng được đâu.”

“Đúng vậy, xã hội bây giờ không phải chỉ có bằng cấp là được, phải biết ăn nói nữa, tuy thằng con trai thứ ba của tôi học trường nghề, nhưng lại là người cởi mở và biết ăn nói, quan hệ của nó với lãnh đạo xưởng cực kỳ tốt, giám đốc của bọn nó định thăng chức thằng bé lên làm sếp vào năm sau, tiền lương trực tiếp tăng gấp đôi!”

Hai câu này vừa nói ra, sắc mặt của người nhà họ Quý lập tức thay đổi.

Mấy năm nay mỗi lần tham gia kỳ thi chung của thành phố, những đứa trẻ trong thôn học cấp ba trên thành phố đều bị điểm số gần như là tuyệt đối Quý Mông bỏ xa, nhà ai mà không muốn có một Quý Mông như nhà họ Quý chứ? Nhưng có nhiều người ngưỡng mộ thì cũng có ghen tị, tìm được cơ hội sẽ nói xấu. Ý trong lời nói chính là Quý Mông là mọt sách, tương lai ra trường chắc chắn không có triển vọng.

Tuy người nhà họ Quý cũng từng có nỗi lo như vậy, nhưng ai lại nhịn để cho người ngoài đi hạ thấp người nhà?

Dì ba nhà họ Quý rất ghét những người này: “Vậy cũng phải xem người biết ăn nói có lý lẽ để mà nói hay không, hay là nói nhăng nói cuội. Tiểu Mông nhà bọn tôi biết rất nhiều kiến thức, sau này vào xã hội cũng làm người trí thức, nói chuyện, không giống người hai năm không học hành, nói toàn mấy lời bậy bạ.”

Dì nhỏ nhà họ Quý gật đầu theo, ánh mắt mỉa mai: “Không chỉ vậy đâu, Tiểu Mông nhà tôi thi đại học chỉ cần tùy tiện làm bài thôi cũng có thể vào Đại học tốt nhất cả nước, chuyên ngành thích chọn thế nào thì chọn thế ấy, đến lúc đó cũng sẽ kết bạn với những người có văn hóa trên khắp mọi miền Tổ quốc, tốt nghiệp xong có lẽ cũng sẽ ở lại thủ đô, công việc, tiền lương và đãi ngộ bên đó tốt hơn thành phố Tầm nhiều, có khi điểm bắt đầu của Tiểu Mông nhà tôi lại là điểm kết thúc của mấy người nào đó ~”

Bà Quý không nói lời nào, nhưng hai người lắm mồm kia đã bị mấy lời nói giấu dao giấu kiếm này làm cho tức đến nỗi đỏ cả mặt, sau khi ngại ngùng tìm bậc thang cho mình, ngồi chưa được bao lâu đã rời đi.

Sau khi ra ngoài, hai người còn nhổ nước bọt trước cửa nhà họ Quý.

“Không phải chỉ là vào đại học ở thủ đô thôi sao? Cũng chẳng phải có hộ khẩu ở thủ đô, đắc ý cái gì? Con bé Quý Mông kia là mọt sách, chỉ biết học, bây giờ đại học chính là một xã hội thu nhỏ, tôi thấy vào đại học nó sẽ lộ bản chất!”

“Xã hội bây giờ, những người kiếm được nhiều tiền toàn là mấy ông lớn, học giỏi thì tính là tài cán gì? Bà xem bây giờ Quý Tuệ Vân còn lái một chiếc xe tàn mười ngàn tệ, con gái của nó có thể có tương lai gì cơ chứ? Chắc là sau này đi làm giáo viên tiểu học hoặc trung học, nhận mấy đồng lương ít ỏi cho đến hết đời. Đúng rồi, tôi nghe trên mạng bảo, cách giáo dục xóa bỏ tính cách bẩm sinh của trẻ con trong nước không tốt cho sự phát triển của trẻ, cho nên họ đều khuyến khích cách dạy vui vẻ gì đó, rất nhiều người tài giỏi ở nước ngoài đều được giáo dục theo cách đó!”

Quý Mông làm xong hai bài thi, cảm thấy mắt hơi mỏi, do đó cô xuống dưới chơi với con chó Đại Hoàng trong nhà một lát.

Đại Hoàng là một con chó cỏ đích thực có bộ lông mượt mà, người không có mỡ thừa, trông vừa mạnh mẽ vừa oai, chẳng qua hơi phấn khích quá mức khi có người tới. Quý Mông vừa cởi dây cho nó, nó đã vểnh tai, vẫy cái đuôi, lè lưỡi lao tới, cô còn chưa kịp ngồi dậy, đã bị Đại Hoàng liếm cho cả mặt toàn là nước bọt. Đại Hoàng được ông bà nuôi rất sạch sẽ, những thời điểm khác một tuần tắm một lần, mùa đông về cơ bản thì nửa tháng tắm một lần, người không có mùi gì khác, chỉ có mùi của chó rất thuần khiết.

Quý Mông cười giữ Đại Hoàng lại, cô dứt khoát ngồi xổm xuống ôm lấy nó. Cái đuôi sắp vẫy thành cánh quạt của nó đập vào người kêu bôm bốp, trông rất đau.

Quý Mông tìm được đĩa bay, cô hơi dùng sức ném ra ngoài.

Đại Hoàng vui vẻ đuổi theo rồi ngậm đĩa bay quay về tìm cô.

Quý Mông chạy chạy vòng quanh sân trước và sân sau, thỉnh thoảng đĩa bay trong tay lại bay ra ngoài, Đại Hoàng hoá thân thành một chiếc boomerang, chạy ra ngoài rồi lại chạy về, hơi thở mà một người một chó thở ra hóa thành sương trắng trong không trung.

Cô và Đại Hoàng chơi hơn hai mươi phút, bà Quý nhìn thoáng qua cửa sổ rồi gọi cô: “Chạy chậm thôi, đừng để đổ mồ hôi, cẩn thận vừa nóng vừa lạnh sẽ bị cảm đó!”

“Biết rồi ạ.” Quý Mông đặt đĩa bay xuống dưới chân, giận dỗi xoa đầu của Đại Hoàng, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

Chơi cùng Đại Hoàng thêm một lát nữa, lúc cô định về phòng thì nghe thấy tiếng cổng mở ra, chị cả và mấy em trai em gái đã quay về.

Thấy Quý Mông ra ngoài, chị cả lập tức bật cười: “Gọi em ra ngoài thì em không đi, vậy mà em lại lén chơi với Đại Hoàng.”

“Không định ra ngoài.” Quý Mông kéo Đại Hoàng: “Mọi người đi đâu vậy?”

“Ra ngoài đi loanh quanh.” Chị cả hít mũi: “Mỗi lần về nhà mà không dạo quanh thôn hai vòng, cảm giác như không về.”

Hồi bé mỗi lần trở về, mấy đứa trẻ nhà họ Quý đều thích “ra ngoài thám hiểm”, lúc ấy thôn không ở đây, xung quanh toàn là đồng ruộng và rừng cây, đối với những đứa trẻ trong thành phố mà nói, mỗi một thửa ruộng đều tràn ngập những điều thú vị.

Sau này, một vài thôn sáp nhập và chuyển đến đây, nhưng thói quen “ra ngoài thám hiểm” vẫn còn đó.