Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 995: Vào Tàng Kinh Các




Các gia tộc giang hồ lớn chiêu mộ môn khách không phải là chuyện gì lạ.
Xét cho cùng, những người không có môn phái trong giới giang hồ không phải
là thiểu số, cũng có nhiều người là bậc cường giả.
“Được!”
Sắc mặt Tô Liệt kỳ lạ.
Sao lại giống như là hắn ta đang van xin người này vậy nhỉ?
Tô Liệt chuyển chủ đề, hỏi: “Ta thấy khí chất của Lâm huynh phi phàm, không
biết là học trò của vị sư phụ nào?”
“Đương nhiên, nếu không tiện trả lời thì Lâm huynh đệ cứ miễn trả lời.”
Lâm Mang cười thầm trong lòng.
Thì ra đây mới là điểm chính hả?
Để hắn gia nhập Thanh Minh Kiếm Các trước rồi nhân cơ hội hỏi ra những lời
này, làm cho hắn không tiện từ chối.
Hắn có sư phụ sao?
Lâm Mang cười cười, đặt ly rượu xuống, cười nhạt: “Không có sư phụ, chỉ là
người của gia tộc sa sút thôi, không đáng nhắc đến.”
Trên đường đi, hắn đã nghe Tô Văn Nghiên kể lại, giang hồ nơi này cũng
thường xuyên xảy ra tranh chấp, có nhiều vụ thảm án diệt môn trong giang hồ.
Nhiều gia tộc võ đạo sa sút, đệ tử các gia tộc phiêu bạt bên ngoài cũng là
chuyện bình thường.
Nghe vậy, Tô Liệt hơi gật đầu, thở dài: “Lại là Tô mỗ hồ đồ rồi.”
Nếu nói là người của gia tộc sa sút thì khí chất của người này quả thực phi
phàm, cũng giống như vậy.
Nhưng trong lòng hắn ta lại đang nghĩ đến những gia tộc họ “Lâm”.
Nam Bộ Ngũ Châu Đông Vực có gia tộc họ “Lâm” không nhỉ?
Đúng là có một gia tộc họ “Lâm” ở Tấn Châu, nhưng người này không phải là
người của Lâm Gia ở Tấn Châu chứ nhỉ?
Lâm Gia ở Tấn Châu không phải là gia tộc sa sút gì, mà còn là một thế gia lớn
trong giới giang hồ ở Tấn Châu.
Chẳng lẽ là đến từ các bộ khác ở Đông Vực?
Lâm Mang thu hồi ánh mắt, cười toe tóet uống một ly rượu.
Nếu hắn đoán không nhầm thì lúc này vị Tô Các Chủ này hẳn đang tự mình
nghĩ não bổ vào đấy nhỉ?
Vậy thì hãy từ từ nghĩ thôi.
Tô Liệt hoàn hồn, nâng ly rượu lên là lại hàn huyên một hồi với Lâm Mang.

Nơi ở của đệ tử Thanh Minh Kiếm Các
Trong phòng,
Một thanh niên mặc đồ xanh đang khoanh tay đứng đó, mắt nhìn chằm chằm
vào bức tranh trên tường.
Sau lưng hắn, có một người đang quỳ.
Chính là Trương Dương đã bị Lâm Mang cắt lưỡi.
"U..."
"Sư... sư huynh... ngươi... nhất định phải... phải báo thù cho ta..."
Rốt cuộc cũng là võ giả, sức sống tràn đầy, dù bị cắt lưỡi, nhưng sau khi uống
vài viên thuốc đã nhanh chóng khỏe lại.
Lưỡi bị cắt mất, nói chuyện đương nhiên chưa trôi chảy lắm.
Nghe vậy, Thẩm Vinh Thiên quay người lại, cúi đầu nhìn Trương Dương, lạnh
lùng nói: "Kẻ này rốt cuộc là lai lịch thế nào, ngươi có biết không?"
Trương Dương lắp bắp nói khó khăn: "Không... không biết"
Thẩm Vinh Thiên mặt lạnh tanh, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết
truyền âm bằng chân nguyên?"
Trương Dương sững sờ.
Lúc này mới phản ứng lại, vội vàng vận công truyền âm võ đạo.
"Sư huynh, người này cũng là chúng ta tình cờ gặp trên núi, nhưng thực lực của
người này rất mạnh."
Nói xong, trong mắt Trương Dương lóe lên vẻ độc ác.
Hắn dám nói ra như thế là vì dựa vào việc đây là địa bàn của Thanh Minh Kiếm
Các.
Kể cả có nói sai thì đã sao, ở địa bàn bọn họ, Lâm Mang cũng chỉ là một kẻ
người ngoài.
Nhưng hắn không ngờ rằng Tô Văn Nghiên tiện nhân kia lại dám giúp một
người ngoài nói chuyện.
Chết tiệt!
Đồ tiện tì!
Trương Dương oán hận mắng chửi trong lòng.
Thẩm Vinh Thiên ánh mắt sâu xa, thấy tia độc ác trong mắt Trương Dương,
khóe miệng hơi cong lên, ánh lên một nụ cười, rất nhanh đã lặng lẽ thu liễm đi,
lạnh lùng nói: "Ngươi muốn báo thù không?"
"Muốn!"
Trương Dương không chút do dự nói.
Thẩm Vinh Thiên lạnh lùng nói: "Hắn không phải đã giết chết Hàn Dương rồi
sao?"
"Truyền bá tin tức này ra ngoài, tạo danh tiếng cho hắn ta."
Trương Dương sửng sốt, lập tức phản ứng lại, do dự nói: "Nhưng nếu tin tức
này lan truyền ra ngoài, Các Chủ ở đó..."
Thẩm Vinh Thiên bình tĩnh nói: "Hắn là người ngoài, Các Chủ sẽ không bảo vệ
đến chết đâu."
Trương Dương do dự một lát, cảm nhận được lưỡi mình bị mất, trong lòng tức
giận, hung hăng nói: "Ta biết rồi."
"Ừ." Thẩm Vinh Thiên khẽ gật đầu, bình thản nói: "Đi xuống đi."
Trương Dương quay người rời khỏi phòng.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Thẩm Vinh Thiên bỗng cười lạnh một tiếng, thầm nói:
"Sư phụ, ta làm vậy là vì tốt cho Kiếm Các chúng ta."
"Người thu nhận một kẻ không rõ lai lịch, nếu sau này để người của Tam Thập
Lục Đao Trại biết được, nhất định sẽ gặp rắc rối."
...
Ngày đầu tiên, Lâm Mang đã đi khắp nơi trong Thanh Minh Kiếm Các.
Tất nhiên, chủ yếu vẫn là muốn tìm hiểu rõ hơn về thế giới này.
Có lệnh bài khách khanh Tô Liệt tặng, cũng không gặp phải sự cản trở nào.
Thân phận khách khanh ở Thanh Minh Kiếm Tông không phải thấp, ngoài một
số địa điểm trọng yếu của Kiếm Các, phần lớn những nơi khác hắn đều đi lại dễ
dàng.
Lâm Mang đi chưa bao lâu thì gặp Tô Văn Nghiên.
"Lâm... Lâm tiền bối."
Tô Văn Nghiên nhẹ giọng nói: "Lâm tiền bối hẳn là chưa quen thuộc với Kiếm
Các, hay là để ta dẫn người đi dạo?"