Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 947: Ngõa Ốc Sơn




Nhưng con đường này chắc chắn là phải vứt bỏ thân thể, dùng nguyên thần
thành đạo, không phải là con đường mà hắn muốn đi.
Đạo gia chú trọng vào việc vũ hóa phi thăng, vốn dĩ không quá coi trọng thân
thể, mặt khác cũng là vì nguyên khí và khí huyết trên thân thể Trương Tam
Phong không còn như trước nữa, đi con đường lấy nguyên thần làm chủ ngược
lại lại là cách làm tốt nhất.
Vứt bỏ thân thể của chính mình, hắn cũng không thích con đường như thế này.
Đã không còn con đường rồi, vậy thì hắn tự tạo nên một con đường của riêng
mình.
......
Trên giang hồ, tin tức về việc dị thú Chân Long trong thiên địa xuất hiện lan
truyền càng ngày càng dữ dội.
Trong tin đồn trên giang hồ, máu của những dị thú trong thiên địa này vô cùng
đặc biệt, có thể khiến thực lực của người ta tăng lên rất nhiều.
Ai cũng biết, Vũ An Hầu của triều đình có một con dị thú trong thiên địa, Tỳ
Hưu, vô cùng đặc biệt.
Nhưng cho dù biết, thì cũng không ai dám đi cướp đoạt.
Nhưng dị thú Chân Long này lại khác, cho dù là địa điểm ẩn náu của nó, cũng
vô cùng đặc biệt, hơn nữa còn mọc vô số bảo dược thiên tài.
Lúc đầu, nhiều người thật ra cũng không tin, nhưng tin đồn truyền nhiều rồi, thế
là số người tin cũng tăng lên.
Rất nhiều người trên giang hồ đã tức tốc chạy đến đất Xuyên Thục.
......
Ngõa Ốc Sơn,
Trong khu rừng rậm rạp, một nhóm người đang cẩn thận tiến lên.
Vài người đi đầu mặc Phi Ngư phục, trên eo đeo Tú Xuân Đao.
Rõ ràng là Cẩm Y Vệ.
Đằng sau mấy người này, là một nhóm người ăn mặc như người trên giang hồ.
''Nghiêm đại nhân, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi''.
Phía sau, một người ăn mặc như người trên giang hồ lên tiếng.
Suốt chặng đường, bọn họ hầu như là không ngừng nghỉ, căn bản chẳng nghỉ
ngơi là bao.
Cẩm Y Vệ này này thật sự quá liều mạng, lẽ nào không thấy mệt mỏi hay sao?
Nghe vậy, đứng đi đầu, Nghiêm Giác liền dừng lại, quay đầu nhìn mọi người,
gật đầu nói: "Chúng ta dừng chân ở đây đi".
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vị Nghiêm đại nhân này nhất định muốn tiến lên, bọn họ thật sự không dám
làm trái ý.
Những kẻ ăn mặc như người giang hồ này chính là người đến từ Phi Tiên Đảo
và Phiếu Miểu Thành.
Nay chúng đã đầu quân cho triều đình, đương nhiên không dám trái lệnh Cẩm Y
Vệ.
Một người đàn ông trung niên bước tới, nói với giọng trầm ngâm: "Nghiêm đại
nhân, địa hình Ngõa Ốc Sơn này phức tạp, rất dễ bị lạc, chúng ta vẫn nên cẩn
thận."
Hắn ta sợ rằng đám Cẩm Y Vệ muốn hoàn thành nhiệm vụ nên nóng vội, mạo
hiểm tiến sâu vào nơi hiểm trở, vong mạng tại đây.
Nghiêm Giác tháo bình nước uống một ngụm, hờ hững nói: "Bản quan biết rõ."
Hắn hiểu rõ những kẻ này trong lòng muốn gì.
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ thổi còi.
Rất nhanh, từ trên không truyền đến tiếng phi ưng kêu, một con phi ưng đen
khổng lồ bay tới, lượn vòng rồi đáp xuống.
Nghiêm Giác bình tĩnh nói: "Phi ưng có thể trở về là không bị lạc."
Những con phi ưng này đều trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt của Cẩm
Y Vệ, trong cơ thể có một phần huyết mạch của các loài dị thú trên thế gian,
chúng không phải là loài thú bình thường.
Nếu như phi ưng đã có thể xuất hiện ở đây thì chứng tỏ bọn họ ở đây sẽ không
bị lạc.
Không lâu sau, từ trong rừng đột nhiên xuất hiện một người, trang phục như
một người giang hồ, quần áo trông hơi rách rưới.
Thấy người kia, mọi người đều giật mình.
Nghiêm Giác xua tay nói: "Không sao, là người nhà."
Người nọ quỳ xuống một chân, cung kính nói: "Bẩm Nghiêm đại nhân, thuộc hạ
là bách hộ ở Mi Châu."
"Cẩm Y Vệ Mi Châu của chúng ta đã chờ đợi từ bên ngoài."
Nghiêm Giác đứng dậy, vừa định mở miệng thì đột nhiên từ trong rừng truyền
đến một tiếng hú vang vọng.
Tiếng hú khủng khiếp vang vọng khắp núi rừng, truyền khắp bốn phương trời.
Mọi người đều cảm thấy tâm trí rung động, khí huyết trong người sôi sục, có
cảm giác như sắp rời xa thể xác.
“Phốc!”
Những người có thực lực yếu hơn còn phun ra máu tươi.
Mây mù trên bầu trời trong tích tắc như bị chấn động tan biến, cây cối xung
quanh đồng loạt đổ xuống, cuốn theo một cơn bão lớn.
Bên trong rừng sâu đột nhiên phóng ra một cột sáng khổng lồ, thông từ trời
xuống đất.
Nguyên khí nồng đậm của thiên địa từ trung tâm núi rừng tỏa ra khắp bốn
phương tám hướng.
Những chú chim bay lên khỏi rừng, sau đó rơi xuống đất, đồng loạt không còn
hơi thở.
"Gầm 〜 "
Ngay lập tức, lại có một tiếng rồng ngâm trầm thấp truyền ra, khiến người ta
run rẩy.
Sắc mặt mọi người đại biến!
Một người kinh sợ nói: "Khí tức thật đáng sợ!"
Con phi ưng bay lượn trên cao trước đó cũng đã rơi xuống đất, thậm chí còn bị
dọa đến mất mạng.
Sắc mặt Nghiêm Giác hơi đổi, kinh ngạc nói: "Đi mau!"
Không đợi mọi người trả lời, hắn đã đi trước vào sâu trong rừng, bóng dáng
nhanh chóng biến mất trong rừng.
Mọi người bất lực.
Thật ra bọn họ không muốn lao vào.
Bất kể nơi này có Chân Long hay không thì Ngõa Ốc Sơn này cũng nguy hiểm
trùng trùng, không phải là nơi đơn giản.