Người này là trưởng lão Truyền Công Đường của Phiếu Miểu Thành, cũng là
một cường giả Thông Thiên Cảnh.
Mặc dù Phiếu Miểu Thành nói theo danh nghĩa là thành, nhưng vẫn là thế lực
giang hồ.
Trong thành, ngoài thành chủ ra, còn có Chấp Pháp Đường, Truyền Công
Đường, vân vân.
Trong các đường đó, Chấp Pháp Đường, Truyền Công Đường không nghi ngờ
gì chính là mạnh nhất, sở hữu thực lực của Thông Thiên Cảnh.
Tất nhiên, bọn họ cũng không cảm thấy nhất định có thể đánh bại được bốn
người này.
Lòng tin thật sự của bọn họ bắt nguồn từ ba thành khác.
Bốn thành như thể chân tay, khi tiến vào Phiếu Miểu Thành, những người này
sẽ còn đối đầu với ba thành khác nữa.
Đây mới là nguyên nhân khiến trưởng lão Truyền Công Đường Lương Uyên
cảm thấy bọn họ quá cuồng vọng.
Lâm Mang và Trương Tam Phong đột nhập vào Phiếu Miểu Thành, việc này
vượt ngoài dự liệu của Diệp Huyền Sách.
Như lời trưởng lão Truyền Công Đường bên cạnh nói, xông vào bí cảnh Phiếu
Miểu Thành, chắc chắn là chuyện cực kỳ táo bạo.
Diệp Huyền Sách ngẩng đầu nhìn bầu trời, đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng,
trầm giọng nói: "Trương chân nhân, hôm nay vào Phiếu Miểu Thành của ta,
chẳng lẽ thật sự muốn diệt Phiếu Miểu Thành của ta sao?"
Dù hắn một lòng chỉ có kiếm đạo, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không
hiểu chuyện gì.
Trương Tam Phong hành động như vậy, e là mang theo ý định xóa sổ Phiếu
Miểu Thành mới tới đây.
Phiếu Miểu Thành bị phá tan, gây ảnh hưởng không chỉ là đến Phiếu Miểu
Thành, mà còn có các thành trì còn lại.
Điều này cũng có nghĩa là các thành trì còn lại, thậm chí ngay cả Phật Môn đều
có thể mượn đường Phiếu Miểu Thành để tiến vào thế gian.
Tuy nhiên từ lúc rời khỏi bí cảnh, hắn vẫn luôn cảm ngộ thiên địa bên ngoài,
chứ không hề liên lạc với các thành trì còn lại.
Trương Tam Phong khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Sao vậy, không hoan nghênh ta
tới chơi sao?"
Đã vào Phiếu Miểu Thành rồi thì tất nhiên không thể cứ thế rời đi được.
Hắn cũng muốn xem xem, trong những năm này, đám người trong bí cảnh này
có tiến bộ được mấy phần.
Nếu thật sự chỉ vì Phiếu Miểu Thành thì từ trước đó hắn đã ra tay rồi, càng
không có khả năng để Diệp Huyền Sách rời đi.
Sắc mặt Diệp Huyền Sách trầm xuống.
Dạo chơi sao?
Nhìn khí thế của mấy người họ thì không có vẻ là tới chơi.
Lâm Mang nhìn xuống Phiếu Miểu Thành bên dưới, nhàn nhạt nói: "Bản hầu có
thể cho các ngươi một lựa chọn."
"Quy phục!"
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo ý không thể nghi ngờ.
Âm thanh như sấm rền, truyền khắp bí cảnh Phiếu Miểu Thành.
Ầm!
Ầm ầm...
Trong nháy mắt, tâm thần của mọi người đều chấn động, trong lòng có một cảm
giác khó tả đến vô cùng.
Mọi người đột nhiên tim đập nhanh hơn.
Trong nhịp tim đập nhanh như vậy, bọn họ cảm nhận được một sức ép kinh
khủng vô song, khiến da đầu tê dại, khó thở, lông tơ dựng đứng sau lưng.
Một đám trưởng lão của Phiếu Miểu Thành tức khắc trừng mắt nhìn, trên mặt lộ
rõ vẻ giận dữ.
"Ngông cuồng!"
"Ngươi tưởng mình là ai mà muốn để Phiếu Miểu Thành chúng ta quy phục?"
Một trưởng lão có tính khí nóng nảy lên tiếng trước, sắc mặt đầy phẫn nộ.
Những người khác cũng đều có biểu cảm tương tự.
Là một trong bốn đại thành, danh thành kiếm đạo của thiên hạ, bao giờ bị người
ta bắt nạt như thế tận cửa thế này.
Càng đừng nói đến chuyện để bọn họ quy phục.
Đối với một đại phái như Phiếu Miểu Thành mà nói, thà chết không khuất còn
hơn, sợ hãi, hoàn toàn không thể.
Trưởng lão Lương Uyên của Truyền Công Đường đứng sau Diệp Huyền Sách,
vẻ mặt lạnh lùng, giận dữ nói: "Thành chủ, giờ thế này mà ngươi vẫn còn lưỡng
lự cái gì nữa?"
"Đám người này bày tỏ rõ ràng là muốn diệt Phiếu Miểu Thành của chúng ta
mà."
"Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn Phiếu Miểu Thành chúng ta diệt vong sao?"
"Đừng quên di ngôn của lão thành chủ."
Lương Uyên có tư cách cao hơn Diệp Huyền Sách trong Phiếu Miểu Thành.
Tuy nhiên, hồi trẻ Lương Uyên có duyên gặp được một cây nhân sâm ngàn
năm, không chỉ kéo dài tuổi thọ mà còn khôi phục vết thương trong tối của hắn
ta, hắn ta mới có thể sống đến tận bây giờ.
Dám nói chuyện với Diệp Huyền Sách như vậy cũng là nhờ hắn ta có đủ thâm
niên.
Diệp Huyền Sách im lặng một lát, khe khẽ thở dài.
Thật ra hắn không muốn thế.
Một khi điều động người của ba thành, chắc chắn sẽ có một cuộc đại chiến tiếp
theo.
Một khi chiến tranh nổ ra, lại là một lần tàn sát đẫm máu, đối với Phiếu Miểu
Thành mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Diệp Huyền Sách đột nhiên mở mắt, ném thanh Thuần Quân Kiếm trong tay lên
trời.
Ánh kiếm rực rỡ như sông ngân đổ xuống, tràn ngập bầu trời.
"Ầm!"
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, tiếp đó, mây đen kéo đến.
Bầu trời như thể bị rách ra, chiếu xuống một tia sáng.
Ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau.
Bóng hình rực rỡ bao phủ bầu trời, từng bóng người xuất hiện từ bầu trời vỡ
vụn.