Phó Thiên Hộ Nam Ninh phủ là một người đàn ông mặt đen to lớn, đôi mắt vô
tình toát ra vẻ hung dữ.
Hắn ta cũng cực kỳ nóng tính, ngay cả với đồng nghiệp cũng không khách sáo.
“Hai vị.” Phó Thiên Hộ Nam An phủ thản nhiên nói: “Chuyện cấp bách nhất
bây giờ, chính là phải điều tra làm rõ tình hình ở đây, chứ không phải tranh
giành công trạng.”
“Hai vị cũng không muốn để cho người của Nam Trấn Phủ Ti biết chứ?"
Nghe vậy, hai người nhìn nhau, rồi lặng lẽ gật đầu.
Nếu để cho đám người Nam Trấn Phủ Ti kia biết, thì lại thêm rắc rối.
Ba người xuống ngựa, dẫn đầu một nhóm Cẩm Y Vệ tiến vào trong núi.
Nhìn thấy Cẩm Y Vệ vào núi, những người giang hồ tụ tập ở bên ngoài không
khỏi kinh ngạc, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
“Cẩm Y Vệ bọn họ đúng là cường giả đầy mình, lá gan cũng thật lớn.”
“Hai người nói xem, bọn họ sẽ ra tay không?”
Lúc bấy giờ, những đệ tử Phiếu Miểu Thành canh gác trên đường lên núi đều đã
rút kiếm.
“Đứng lại!”
Một đệ tử Phiếu Miểu Thành cau mày nhìn đám Cẩm Y Vệ, lạnh lùng nói:
“Không được tiến thêm bước nào!”
“Nếu dám tiến thêm một bước, đừng trách chúng ta không khách sáo!”
Là đệ tử Phiếu Miểu Thành, đây là lần đầu tiên bọn họ bước chân ra bên ngoài.
Bí cảnh mà Phiếu Miểu Thành chiếm giữ rất lớn, nhưng dù lớn đến đâu, thì
cũng chỉ là một bí cảnh, thậm chí còn không có diện tích bằng một phủ của Đại
Minh.
Lần đầu tiên đến thế giới bên ngoài, ai nấy đều vô cùng tò mò.
Đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy những người giang hồ ở bên ngoài núi,
nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường.
Dù đông người, nhưng cường giả Tông Sư có mặt ở đây lại không có mấy
người.
“Đi khỏi đây?” Hắn đàn ông mặt đen đến từ Nam Ninh phủ hừ lạnh một tiếng,
cười khẩy nói: “Nơi này chẳng phải địa bàn của các ngươi, là cái thá gì mà bảo
lão tử phải đi?”
Bấy lâu nay, lần đầu tiên hắn ta nghe ai đó bảo Cẩm Y Vệ phải đi khỏi.
“Kheng!”
Hắn đàn ông mặt đen rút thanh Tú Xuân Đao ra khỏi thắt lưng, lạnh lùng nói:
“Huynh đệ, cho bọn họ biết chút phép tắc.”
Dứt lời, đoàn Cẩm Y Vệ đằng sau rút đao ra.
"Keng! Keng..."
Tiếng đao vang lên sắc trong giữa núi rừng.
Cảnh này không làm đám đệ tử Phiếu Miểu Thành sợ hãi mà trong mắt chúng
còn lóe lên vẻ chế nhạo.
Một người trong đó bất ngờ sải bước tiến ra, phía sau hiện ra một thanh kiếm
lớn toát lên kiếm ý kinh người.
Kiếm ý của cảnh giới Nguyên Thần Cảnh Tông Sư ập đến.
Cẩm Y Vệ các nơi phát triển nhanh chóng, nhưng so với các đệ tử tinh nhuệ của
Phiếu Miểu Thành vẫn có chênh lệch rất lớn.
Mọi người tái mét mặt.
Thấy vậy, Phó Thiên Hộ phủ Nam An theo sau vội lên tiếng khuyên giải: "Lỗ
huynh, chớ nên hành động hấp tấp."
Nói rồi, người này quay lại chắp tay nói: "Mấy vị, bản quan là Phó Thiên Hộ
Nam An phủ Đường Hưng Chi, cho hỏi mọi người có phải là người Tứ Thành
không?"
Thực lực của những người này vô cùng đáng gờm.
Đặc biệt là người ngồi trên đỉnh núi, chỉ cần tỏa ra khí thế đã khiến hắn vô cùng
kinh ngạc.
Mục đích bọn họ đến đây chỉ là để thu thập tin tức, với thực lực của bọn họ chắc
chắn không phải là đối thủ của những người này, như vậy chỉ vô ích hy sinh.
Nghe vậy, người vừa ra tay nãy nhếch miệng cười khẩy, lạnh lùng nói: "Tính
ngươi cũng sáng suốt, mau cút xuống núi đi."
Nhìn tình hình lúc nãy thì đám giang hồ tỏ ra rất sợ Cẩm Y Vệ.
Lúc này Phiếu Miểu Thành đã tái xuất giang hồ nên cần phải lập uy.
Thực ra nếu không phải Thành chủ đã sớm dặn dò là không được dễ dàng động
thủ thì chúng chẳng ngại dạy cho bọn họ một bài học.
Lỗ Tây Sơn tức giận, nổi trận lôi đình nói: "Mẹ kiếp, các ngươi khá lắm nhỉ?"
"Phát tín hiệu!"
"Lão tử không tin rằng ngay trên địa bàn của mình mà các ngươi còn hoành
hành được."
Người cầm kiếm ban nãy sắc mặt bỗng lạnh đi, lạnh lùng nói: "Muốn chết!"
Ngay khi dứt lời, Diêu Tuyệt lắc mình một cái, vỗ một chưởng về phía Lỗ Tây
Sơn.
"Nhanh né đi!"
Thấy thế, hai Thiên Hộ bên cạnh vội lên tiếng, đồng thời rút đao nghênh chiến.
Dù tranh công cũng không thể trơ mắt nhìn đồng liêu bỏ mạng.
"Cút ngay!"
Diêu Tuyệt mặt lạnh tanh, tiện tay chém ra một luồng kiếm khí, đẩy lùi hai
người, sau đó đánh một chưởng vào Lỗ Tây Sơn.
Trong lúc vội vã, Lỗ Tây Sơn đưa hai cánh tay lên ngực đỡ lấy, xung quanh
hiện ra một luồng phù ảnh chiếc chuông vàng khổng lồ.
—— Kim Chung Tráo!
"Đang!"
Một chưởng nện xuống chiếc chuông vàng, tiếng chuông vang vọng lay động cả
không gian, ngay sau đó, cương khí bảo vệ cơ thể vỡ tan, Lỗ Tây Sơn ưỡn ngực
rên lên một tiếng, phun máu và bay ngược về sau.
Diêu Tuyệt lạnh lùng nhìn mọi người, trong ánh mắt ẩn chứa sự khinh bỉ, cười
lạnh nói: "Đây chỉ là để cảnh cáo các ngươi thôi, nếu còn dám ăn nói hỗn láo thì
đừng trách ta không khách khí."
Trước mặt thành chủ, hắn không muốn giết người.
Lúc này, một tên Cẩm Y Vệ đi theo Lỗ Tây Sơn cũng kéo tín hiệu của Cẩm Y
Vệ.
Tiếp theo là một tiếng nổ, một đóa pháo hoa bùng lên trên bầu trời.
"Khụ!"
"Khụ khụ..."
Lỗ Tây Sơn đứng lên đỡ lấy ngực mình ho khan vài tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt,
nhưng ánh mắt hắn rất lạnh lẽo, giống như một con sói.