Chắc hẳn là hai tên này thầm bàn tán về hắn.
Lâm Mang nhìn hai người cười, nhưng trong nụ cười không có lấy một chút ấm
áp, ngược lại còn vô cùng lạnh lùng, hắn thản nhiên nói: “Bản hầu không nói
nhiều, hai người các ngươi đền 2000 vạn lượng vàng thì thế nào?”
Hai người mặt cắt không còn giọt máu.
2000 vạn lượng vàng?
Cho dù là có khoắng hết cả Hiệp Khách Đảo đi thì cũng không thể lấy ra được
chừng ấy số vàng.
Huống chi còn bảo bọn chúng dời khỏi Phi Tiên Đảo, chuyện đó thì làm sao có
thể?
Giờ thì cả hai cũng đã hiểu ra rằng, vị Vũ An Hầu này rõ ràng là đến tìm
chuyện.
Mộc Đảo Chủ lạnh lùng nói: “Vũ An Hầu, Hiệp Khách Đảo chúng ta có đắc tội
gì với triều đình? Hòn đảo này vốn dĩ là một hòn đảo hoang, bao giờ biến thành
đất của triều đình?”
Tính tình tốt không có nghĩa là không có tính tình.
Người ta tới tận nơi khiêu khích, nếu như chịu nhún nhường thì cũng không
phải là Lục Địa Chân Tiên nữa.
Triều đình thì đúng là rất mạnh, nhưng chỉ với những thế lực giang hồ bình
thường mà thôi, còn bọn họ sống xa tận ngoài biển, từ lâu đã không chịu sự
quản lý của triều đình nữa rồi.
“Đắc tội?” Lâm Mang cười lạnh nói: “Giang hồ phạm tội, có luật pháp triều
đình trừng trị, Hiệp Khách Đảo các ngươi tự cho mình là hành hiệp trượng
nghĩa, chủ trì công lý, thì luật pháp triều đình để làm gì?”
Lâm Mang đặt tay lên cây Tú Xuân Đao bên hông, chậm rãi nói: “Bản hầu có
thể khách sáo mời các ngươi, đã cho các ngươi đủ thể diện lắm rồi”.
“Chính các ngươi không biết điều, vậy thì điều kiện lúc trước hủy bỏ”.
“Rời khỏi hòn đảo này, tuân theo sự cai quản của triều đình”.
“Không để thương lượng!”
Giọng nói của Lâm Mang như tiếng rồng ngâm hổ gầm, xen lẫn sức mạnh thiên
địa nồng đậm, vang vọng khắp vùng biển rộng hàng chục dặm.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc sử dụng thủ đoạn gì, kết quả mới là điều
quan trọng.
Còn danh tiếng trên giang hồ thì từ lúc hắn lần đầu tiên cầm Tú Xuân Đao thì đã
chẳng còn gì nữa rồi.
Hai Đảo Chủ Long Mộc sắc mặt hơi lạnh lùng.
Nếu như chấp nhận sự cai quản của triều đình thì bọn họ đã không phải sống xa
tận ngoài biển rồi.
Nhưng trong lòng cả hai cũng khá e dè Trương Tam Phong.
Trong phút chốc, bầu không khí căng thẳng, bầu không khí trở nên vô cùng vi
diệu.
Mạc Văn Sơn vội vàng đứng ra, khuyên can: “Hai vị Đảo Chủ đừng có cố chấp
nữa, đi khỏi đảo đi.”
“Ta đoán là sức mạnh của bí cảnh cũng đang dần biến mất, việc gì phải cố chấp
như vậy.”
“Chỉ là thay đổi nơi tu luyện mà thôi, hợp tác với triều đình cũng chẳng có gì
không tốt.”
Lời nói của Mạc Văn Sơn cũng được xem là khá uyển chuyển, hắn ta thật sự
không muốn thấy hai bên chém giết nhau.
Hai Đảo Chủ Long Mộc vẫn không nói gì.
Nếu như Lâm Mang vui vẻ nói chuyện thì bọn họ chưa chắc đã không cân nhắc,
nhưng với thái độ láo xược như thế này thì ai chịu được?
Long Đảo Chủ hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm Mang nói: “Vũ An Hầu, triều đình
muốn để chúng ta hai người hiệu lực thì cũng nên cho chúng ta thấy thực lực
của triều đình chứ?”
Hắn ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “triều đình”, ý định của hắn ta rất rõ ràng.
Trương Tam Phong là người Đạo Gia, không thể ra tay thay triều đình được.
Hắn ta nghĩ rất đơn giản.
Chỉ cần vị Vũ An Hầu này thất bại, thì việc để bọn họ quy phục triều đình
chẳng khác nào chuyện đùa.
Khóe miệng Lâm Mang nở nụ cười lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Được thôi, vậy thì
các ngươi đi chết hết đi!”
Các ngươi tưởng rằng bản hầu phải cầu xin các ngươi sao?
Không biết điều!
Dứt lời, Lâm Mang đột nhiên rút thanh Tú Xuân Đao bên hông ra.
Tía máu chói lọi!
Tiếng Tú Xuân Đao leng keng vang vọng khắp thiên địa, dấy lên từng đợt sóng
dữ.
Sát ý bỗng chốc tràn ngập khắp nơi.
Áo bào Lâm Mang rung lên, hắn bỗng nhiên chém về phía hai người bọn họ.
Quy tắc sức mạnh hòa vào thiên địa xung quanh, một nhát đao chém ra, mây
đen kéo đến.
Phong vân chớp nhoáng thay đổi!
Trong tầm mắt của mọi người, lóe lên một tia máu đỏ cực kỳ chói mắt.
Đao Ý khủng khiếp tràn ngập khắp không gian.
Ngay khi Lâm Mang dẫm hư không mà đến, đằng sau hắn dường như hiện lên
một cảnh tượng biển máu dâng trào.
Sát khí đằng đằng!
Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ của Lâm Mang, nhị Đảo Chủ Long Mộc rõ
ràng giật mình, sắc mặt hơi biến đổi.
Nhìn thấy Lâm Mang giết tới, trong lòng hai người cũng dâng lên một tia giận
dữ.
Hai người bọn họ cũng xem như đối đãi lễ phép, kết quả người triều đình này
vừa đến đã muốn mời chào họ, giờ mời chào không thành, ngược lại còn ra tay
tàn độc, quả thực quá mức bá đạo.
Sắc mặt Mộc Đảo Chủ u ám, lạnh lùng quát: "Cuồng vọng!"
Một kẻ hậu bối giang hồ, cho dù có chút bản lĩnh, nhưng khiêu chiến với hai
người bọn họ, thì quả thực coi thường họ quá rồi.