Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 901: Hiệp Khách Đảo




Lâm Mang cùng đoàn người lại đi trước một bước, thẳng tiến tới địa điểm cuối
cùng, Hiệp Khách Đảo.
Sau mấy ngày lặn lội, đoàn người mới tới Hiệp Khách Đảo.
Khác với Phi Tiên Đảo, xung quanh Hiệp Khách Đảo toàn là biển mênh mông.
Toàn bộ Hiệp Khách Đảo cũng là một bí cảnh, đây cũng là nguyên nhân khiến
cho Hiệp Khách Đảo khó tìm trên giang hồ, ngay cả dấu hiệu cơ bản nhất cũng
không có, thì tìm thế nào được.
Trước đây Hiệp Khách Đảo từng phát lệnh thưởng thiện phạt ác trên giang hồ,
mời rất nhiều người giang hồ đến Hiệp Khách Đảo.
Cho nên so với Bồng Lai và Phi Tiên Đảo, thì Hiệp Khách Đảo trên giang hồ
cũng tương đối nổi tiếng hơn một chút.
Lâm Mang cũng từng nhận được một lệnh bài lên đảo.
Nhưng sau đó vì việc trong Bắc Trấn Phủ Ti quá nhiều, nên cũng không đi.
Lẽ ra người ba đảo không nên đặt chân tới Trung Nguyên.
Nhưng quy tắc này chủ yếu là đặt ra cho Thông Thiên Cảnh.
Trương Tam Phong với đám vãn bối trên mấy hòn đảo này, cũng sẽ không thực
sự hạ mình ra tay.
Một Lục Địa Chân Tiên, chân nhân Đạo Môn, làm sao lại đích thân ra tay với
hai Tông Sư được chứ.
Nếu như Thông Thiên Cảnh của Hiệp Khách Đảo xuất hiện ở Trung Nguyên,
thế thì đương nhiên là sẽ khác.
Bồng Lai và Phi Tiên Đảo năm đó là trực tiếp đóng cửa bí cảnh, đóng đảo
không ra, còn Hiệp Khách Đảo thì thỉnh thoảng có người trên đảo xuất hiện
trong giang hồ.
Thật ra Hiệp Khách Đảo nổi tiếng cũng chính là những năm nay, trước đây,
Hiệp Khách Đảo ít người biết đến.
Hiệp Khách Đảo tuy cũng là một trong ba đảo, nhưng có thể xếp vào hàng ba
đảo, hoàn toàn là vì hai vị Đảo Chủ trên đảo.
Không giống như Bồng Lai và Phi Tiên Đảo, đời này nối tiếp đời khác, lịch sử
của Hiệp Khách Đảo cực kì ngắn ngủi.
Hoàn toàn là do hai vị đạo chủ thực lực cường đại, mới có thể danh tiếng vang
danh trên giang hồ.
...
Bốn người lơ lửng trên không, phía dưới là mặt biển lấp lánh ánh nắng.
Lâm Mang đứng trên mặt biển, hắc bào theo gió phần phật bay, Tú Xuân Đao
cắm chéo sau eo, vỏ đao dùng vàng tím khảm ngọc lộng lẫy.
Bộ dạng này kết hợp với gương mặt vẫn còn trẻ tuổi của Lâm Mang, nhìn
thoáng qua rất giống với hiệp khách trẻ tuổi mới vào giang hồ.
Đứng chung với ba người, ngược lại có vẻ hơi lạc quẻ.
Trong ba người, Lê Tông Bình trẻ nhất, cũng đã gần hai trăm tuổi rồi.
Nhưng ba người đều biết, nếu tính về số người giết chết, thì e là vị này còn
nhiều hơn cả ba người bọn họ cộng lại.
Trong đảo, sâu trong động.
Hai bóng người ngồi xếp bằng đột nhiên mở bừng mắt, nhìn nhau, trong mắt
đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Cố nhân tới thăm sao?"
Hai người chậm rãi đứng dậy, bước ra một bước, bóng người lặng lẽ rời khỏi
đảo.
Trên mặt biển yên tĩnh, đột nhiên dâng lên từng đợt sóng gợn.
Sóng biển cuồn cuộn!
Một con sóng lớn ngút trời dâng lên, trên sóng nước, hai bóng người hư ảo lơ
lửng xuất hiện.
Một người mặc thanh bào, gương mặt phúc hậu, còn một người mặc hoàng bào,
để râu quai nón.
Gương mặt của hai người đều trông hơi già, vẻ mặt hòa ái.
Hai người sau khi bước ra khỏi bí cảnh, thì lập tức sửng sốt.
Bốn Thông Thiên Cảnh?
Chủ yếu là trận thế bên ngoài hơi lớn, quan trọng là trong ba người có hai người
bọn họ không quen.
"Mạc trưởng lão!"
Trong đó lão giả mặc thanh bào nhìn về phía Mạc Văn Sơn, hỏi: "Không biết
chư vị tới Hiệp Khách Đảo chúng ta là..."
"Mộc Đảo Chủ!" Mạc Văn Sơn chắp tay chào, duỗi tay giới thiệu: "Hai vị, vị
này là tân Đảo Chủ Phi Tiên Đảo của chúng ta, Lê Tông Bình."
Về vai vế, Lê Tông Bình chỉ là hậu bối trước mặt Long Mộc Nhị Đảo Chủ này
mà thôi.
Trước khi Bế đảo Lê Tông Bình còn chưa đạt Thông Thiên Cảnh, khi đó Đảo
Chủ Long Mộc Đảo đã là Thông Thiên Cảnh.
Lê Tông Bình vì đạt đến Thông Thiên Cảnh, qua sự tuyển chọn của Hội đồng
trưởng lão mới trở thành Đảo Chủ đương nhiệm.
Mạc Văn Sơn với bọn họ quả thực đã gặp qua nhiều lần.
Trong mắt người ngoài, ba đảo cùng một khí, thật ra quan hệ không tốt lắm.
Ít nhất là Hiệp Khách Đảo rất ít qua lại với bọn họ.
Hai Đảo Chủ Long Mộc đánh giá Lê Tông Bình một lượt, tán thưởng nói: "Hậu
sinh khả úy nha."
"Chúc mừng Phi Tiên Đảo".
Mạc Văn Sơn hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Lâm Mang và Trương Tam
Phong, trong giọng nói không tự chủ được yếu đi vài phần.
Dù sao cũng là một trong ba đảo, giờ Phi Tiên Đảo lại dẫn người ngoài đến
Hiệp Khách Đảo, ít nhiều cũng có chút ý tứ phản bội.
"Vị này là Vũ An Hầu của triều đình Đại Minh."
"Vị này là Trương chân nhân của Võ Đang!"
Vừa dứt lời, hai Đảo Chủ Long Mộc nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia kinh
ngạc, sau đó chắp tay hành lễ: "Bái kiến Trương chân nhân."
"Bái kiến Vũ An Hầu!"
So với khi gặp Lê Tông Bình, giờ trên mặt hai người rõ ràng có chút kinh ngạc.
Một người họ nhìn không thấu tu vi.
Còn một người, chẳng phải quá trẻ sao?