Đúng lúc này, trong thành bỗng vang lên một tiếng hét kinh hoàng.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Một bữa tiệc máu đang diễn ra trong thành.
Hậu Dương Thành đột nhiên ngẩng đầu lên.
Mọi ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía thành.
Ánh mắt của mọi người nhất thời hoảng sợ.
Lúc này, mọi người toàn thân run rẩy, trong lòng dâng lên sóng dữ, mồ hôi như
mưa.
Những bóng người mặc đồ đen phi ngựa trên đường, không ngừng vung vũ khí
trong tay.
Đầu người lăn lóc!
Máu chảy thành sông!
……
Sau vài canh giờ,
Cuộc tàn sát kinh đô đã chấm dứt, trên đường phố ngổn ngang thây người.
Cũng may, dân chúng ngoại ô đã kéo nhau về kinh đô, lặng lẽ thu dọn xác chết.
Hậu Dương Thành, tuy đã là cựu vương nhưng vẫn là người gần với ngai vàng
nhất, đã từng bước quỳ rạp vào bên trong hoàng cung trước mắt hơn mấy chục
vạn người dân.
Ngày này, đối với người dân kinh thành Đông Doanh, thật sự là một ngày vô
cùng nhục nhã, đen tối.
Đại Minh Cẩm Y Vệ!
Vũ An Hầu!
Mấy chữ này đối với họ như cơn ác mộng, khắc sâu vào tâm khảm, không gì
xóa nhòa được.
…
Trong điện hoàng cung, trên điện cao.
Lâm Mang phất tay áo, bình tĩnh ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn Phong Thần Tú
Cát ở bên dưới, thản nhiên nói: “Chuyện ngày hôm nay, ngươi có cảm tưởng thế
nào?”
Phong Thần Tú Cát ngồi trên xe lăn, im lặng không nói.
Hắn ta không phải kẻ ngu xuẩn, đương nhiên hiểu được mục đích sâu xa của
Lâm Mang.
Sau chuyện này, e rằng Đông Doanh cả mấy trăm năm nữa cũng khó mà hưng
thịnh nổi.
Những người đã từng trải qua chuyện này, sẽ khắc sâu sự việc ngày hôm nay
thành cơn ác mộng mãi mãi không thể xóa nhòa trong tâm trí.
Người Đại Minh có câu “Bôi cung xà ảnh”, có lẽ tình trạng hiện tại của người
dân Đông Doanh cũng giống như vậy.
Mà nghiêm trọng hơn chính là từ giờ trở đi uy nghiêm của hoàng thất sẽ triệt để
bị quét sạch.
Thiên hạ sẽ không có ai còn tin tưởng hoàng thất nữa.
Mà toàn bộ Đông Doanh nhất định lại một lần nữa rơi vào chiến loạn.
Huống chi, những người Đông Doanh ưu tú nhất, có cốt khí nhất thì đã chết,
còn lại đều là hạng nhu nhược, vậy thì làm nên chuyện lớn được sao?
Ngay từ khi Lâm Mang yêu cầu cho dân chúng kinh đô ra khỏi đón tiếp, hắn ta
đã hiểu.
Kẻ nhu nhược thì ra khỏi thành hết rồi, có dũng khí thì đều chết dưới đao Cẩm
Y Vệ.
Lâm Mang cười cười, nhìn Phong Thần Tú Cát, lạnh nhạt nói: “Chuyện đã
xong, ngươi cũng nên lên đường rồi”.
Phong Thần Tú Cát ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Nhưng rất nhanh, hắn ta lại bình tĩnh trở lại.
Lâm Mang phất tay, bình tĩnh nói: “Kéo xuống đi”.
“Ha ha!”
Đột nhiên Phong Thần Tú Cát cười to, lớn tiếng nói: “Thật là nực cười!”
“Ta tính toán bao lâu, cuối cùng lại đi đến kết cục thế này”.
Nụ cười trên khuôn mặt của Phong Thần Tú Cát dần dần biến mất, nhìn Lâm
Mang nhẹ giọng nói: "Trước khi chết, ta có một câu muốn hỏi ngươi."
"Nói đi!"
Phong Thần Tú Cát thở dài một tiếng, nói: "Nếu ta không tấn công Triêu Tiên,
ngươi có đến Đông Doanh của ta không?"
Bấy lâu nay, hắn vẫn luôn nghĩ rằng, nếu hắn không bao giờ muốn tấn công Đại
Minh, thì Đông Doanh có còn gặp họa ngày hôm nay không?
Thời gian này, hắn đều chìm trong sự tự trách sâu sắc.
Lâm Mang cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Trong lòng ngươi không đã có câu trả lời
rồi sao?"
"Ta hiểu rồi." Phong Thần Tú Cát cười nói: "Xem ra họa hoạn của Đông Doanh
này không phải hoàn toàn là do ta."
Nói xong, đột nhiên vung chưởng, hoàn toàn tự hủy mạch sống của mình.
Cho dù Lâm Mang không giết hắn, hắn cũng không còn mặt mũi nào sống sót
nữa.
Cho dù hắn có thể sống sót, thì bây giờ còn ai ở Đông Doanh này có thể tin
phục hắn.
Hai Cẩm Y Vệ tiến lên, kéo xác Phong Thần Tú Cát rời khỏi đại điện.
Lúc này, Sài Chí từ bên ngoài điện đi vào, chắp tay nói: "Hầu Gia, vị vua Đông
Doanh kia đến rồi."
"Cho hắn ta vào đi."
Sau khi nhận được truyền lệnh, vị Thiên Hoàng Đông Doanh này mới bước từ
bên ngoài điện vào.
Rõ ràng là hoàng cung của mình, nhưng bây giờ lại phải ra vào bằng cách tủi
nhục như thế.
Lâm Mang nhìn Hậu Dương Thành, đối với vị Thiên Hoàng bù nhìn này chẳng
có chút hứng thú nào.
Nếu không phải thân phận của hắn vẫn còn có chút tác dụng, thì cũng sẽ không
để lại đến tận bây giờ.
Lâm Mang hứng thú nói: "Bản hầu mượn hoàng cung này của ngươi ở vài ngày,
ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Giọng điệu này khiến cho trong lòng Hậu Dương Thành càng thêm tức giận,
nhưng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Hậu Dương Thành hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Không có."
Lâm Mang chỉ cần nhìn qua là đã biết được tâm tư của Hậu Dương Thành, lạnh
giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, Đông Doanh của ngươi sẽ là lãnh thổ của Đại
Minh ta."
"Viết một bản tấu hàng, thông cáo cho thiên hạ biết đi!"
Đây rõ ràng không phải là giọng điệu bàn bạc.
Khuôn mặt của Hậu Dương Thành đầy vẻ nhục nhã: "Biết... biết rồi."
Lâm Mang cười khẽ, ánh mắt sâu xa nhìn ra bên ngoài điện.
Không biết những con chuột ẩn núp trong bóng tối kia có nhảy ra không.
Thật sự hơi mong chờ.
Bây giờ mọi chuyện ở Đông Doanh đã kết thúc, cũng nên quay về rồi.