Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 860: Quỳ xuống




Trong mắt hắn ta đột nhiên lóe lên một tia tức giận.
Lời nói của Liễu Sinh Tín Cửu chẳng khác nào trực tiếp vạch trần tấm vải che
thân của hắn ta.
Mặc dù việc này đã bị mọi người biết đến, nhưng nói toạc ra như vậy, chẳng
phải là đang tát thẳng vào mặt hắn ta sao.
Hắn ta phải trả lời thế nào đây?
"Thật hỗn xược!"
Lệnh quan võ giả đứng ở bên cạnh giận dữ quát: "Liễu Sinh Tín Cửu, chú ý thái
độ của mình".
Liễu Sinh Tín Cửu vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi thiên
hoàng bệ hạ, có phải ngài muốn ra khỏi thành để quỳ gối nghênh đón Vũ An
Hầu của Đại Minh không?"
Hậu Dương Thành nổi trận lôi đình.
Hai chữ “quỳ đón” thật là chói tai.
Người Đại Minh đã lột mặt nạ của ngài xuống, giờ đây, Liễu Sinh Tín Cửu lại
dường như giẫm đạp gương mặt ngài dưới chân.
Hậu Dương Thành im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: "Giết hắn!"
Nghe vậy, thủ lĩnh thị vệ bên cạnh khẽ giật mình.
Dù rằng bọn họ quát mắng Liễu Sinh Tín Cửu nhưng rốt cuộc, Liễu Sinh Tín
Cửu cũng là kiếm khách hàng đầu thiên hạ, danh chấn thiên hạ, nếu như giết
hắn ở đây, tin tức truyền ra ngoài thì…
Thủ lĩnh thị vệ còn đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh
lùng: "Ngươi đang do dự điều gì?"
"Tuân lệnh!"
Thủ lĩnh thị vệ cung kính nhận lời, quay đầu nhìn về phía Liễu Sinh Tín Cửu,
lạnh giọng nói: "Liễu Sinh Tín Cửu, nếu còn không tránh ra, đừng trách chúng
ta không khách sáo".
Liễu Sinh Tín Cửu không nói gì mà bước tới, một lần nữa nói lớn: "Xin hỏi
Thiên Hoàng bệ hạ, có phải muốn xuất thành quỳ đón Vũ An Hầu của Đại Minh
không?"
Thủ lĩnh thị vệ vung tay.
Trong nháy mắt, một trận mưa tên ào đến.
Cấm Vệ Quân phía trước xông tới.
Tiếng chém giết vang trời.
Mọi người đều im lặng theo dõi cảnh tượng này.
Một khắc sau, đoàn quân lại tiếp tục lên đường.
Trên phố, một xác chết nằm trong vũng máu, trợn mắt.
Xung quanh yên ắng.
Mọi người im lặng không nói.
Không biết là ai đi trước, những người trên phố lần lượt đi theo đội nghi trượng
của Hậu Dương Thành.
Đoàn người đông đúc ùa ra khỏi kinh đô.
Cảnh tượng này hẳn là vô cùng ngoạn mục.
"Ầm ầm!"
Bên ngoài thành, ở phía xa chân trời, dòng lũ đen sì cuồn cuộn tràn về.
Mặt đất rung chuyển, đá sỏi nhảy tung tóe trên mặt đất.
Mọi người vừa mới ra khỏi thành liền theo bản năng mà dừng bước, mở to mắt
nhìn về phía xa.
Trong khoảnh khắc này, mọi người không hẹn mà cùng có một cảm giác hồi
hộp.
Trong cơn hoảng hốt, thiên địa ở phía xa dường như có một lưỡi đao khổng lồ
tỏa ra khí tức vực sâu ập đến.
Càn khôn vỡ tan!
Lưỡi đao này chém ra bóng tối và ban ngày, chia cắt thiên địa này.
Đao Ý vô hình bao trùm khắp nơi.
Tất cả các võ giả cầm đao đều hơi run tay, bàn tay đặt trên chuôi đao không sao
dịch chuyển được một phân.
Cho dù trong lòng họ rất muốn rút đao ra, nhưng mỗi khi muốn thực hiện thì
cánh tay lại khẽ run, toàn thân vô lực.
Tại đây còn có võ giả cấp Tông Sư, ở Đông Doanh cũng là người khai tông lập
phái, ngay cả đại danh một phương cũng phải cung kính đối đãi.
Nhưng trong mắt họ giờ đây lại tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cảm giác đó là chưa từng có, giống như trời sập đất nứt.
Mấy hơi thở sau, dòng lũ đen sì từ nơi xa phi đến rồi giảm tốc độ, thúc ngựa từ
từ tiến lên.
Dưới bầu trời, vạn vật im lặng!
Chỉ còn tiếng vó ngựa dồn dập như tiếng sấm rền, khuấy động biết bao nhiêu
khói bụi.
Ba lá cờ lớn tung bay trong gió mạnh!
Long Kỳ màu vàng!
Phi Ngư Kỳ màu đen!
Một lá cờ lớn có chữ “Lâm”!
Cộng thêm một con vật khổng lồ – Tỳ Hưu!
Ánh mắt của mọi người lập tức bị Tỳ Hưu tỏa ra uy thế ngập trời thu hút.
Cũng như dáng vẻ lạnh lùng trên lưng Tỳ Hưu.
Theo sự áp sát của Cẩm Y Vệ, uy áp nặng nề cũng đè nặng.
Trải qua thời gian dài chém giết, trên người Cẩm Y Vệ đã sớm hình thành một
luồng sát khí.
Luồng sát khí này, người thường không thể so sánh nổi, huống chi là năm ngàn
Cẩm Y Vệ tụ tập, sát khí hòa quyện, càng thêm hung tợn.
Một số người nhát gan bị khí thế này làm cho sắc mặt tái mét.
Lùi lại!
Mọi người lùi lại.
Mỗi khi Cẩm Y Vệ bước tới một bước thì những người tụ tập trước cửa thành
lại lùi lại một bước.
Hậu Dương Thành thở dài một tiếng, bước xuống kiệu.
Hắn biết rằng, mình đã không còn lựa chọn nào khác.
Hắn chỉnh lại quần áo, bước tới, rồi từ từ… quỳ xuống.
Ngay khi quỳ xuống, hắn cảm thấy một nỗi nhục nhã vô cùng lớn.
Những người dân ở phía sau hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhìn thấy Thiên Hoàng chí tôn trong lòng họ quỳ lạy dưới đất, trong lòng tựa
như có thứ gì sụp đổ.
Trời... sụp đổ.
Hậu Dương Thành hô lớn: "Cung nghênh... Đại Minh Vũ An Hầu."
Lúc hô lên lời này, hắn ta gục mặt sâu vào đất.
Hắn ta không còn mặt mũi nào đối mặt với thần tử của mình nữa.
Tiếng vó ngựa vẫn còn dẫm đạp lên mặt đất ngày một gần.
Trong tầm mắt, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, tiếng thở phì phì nặng nề
phun ra trên đầu hắn ta.
Lâm Mang từ trên cao nhìn xuống Hậu Dương Thành.
Hắn rất hài lòng với cảnh tượng hôm nay.
Lấy mưu lược làm vũ khí, công tâm là thượng sách!