Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 859: Nhục nhã




Tên tiểu thương vừa cất lời đã giật mình, bên cạnh lập tức có người lên tiếng
giải thích: "Hai đứa con trai của hắn đều chết bên ngoài thành Đại Phản".
Tên võ giả trung niên vẫn nguyền rủa, tức tối nói: "Lũ hèn nhát các ngươi,
Thiên Hoàng nhất định sẽ trừng phạt bọn chúng".
Hậu Dương Thành mặc dù là con rối, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của
thượng lưu.
Đối với những người ở phía dưới, nó vẫn có địa vị cực kỳ cao.
Tin tức này ngay lập tức gây chấn động khắp Kinh đô và hầu như mọi người
trên đường phố đều bàn tán về nó.
Các samurai ở các nhà hàng khắp nơi cũng nghe được tin này.
Có người nổi giận, rút kiếm giết chết đám người đã tung tin.
Một nhóm võ sĩ đang thảo luận ồn ào trong nhà hàng.
Một người uống cạn ly rượu, tức giận nói: "Mọi người, mọi người thấy thế
nào?"
Một võ sĩ đeo hai thanh kiếm Nhật trên lưng có đôi mắt đỏ hoe, giận dữ nói:
"Đông Doanh không có ai sao? Hãy để những người Đại Minh này vô đạo đức
như vậy trên lãnh thổ của chúng ta."
Sẽ thật là xấu hổ nếu tất cả họ phải ra khỏi thành trì để chào đón họ.
Trần truồng nhục nhã
Một võ giả già cầm chén rượu sake, nhìn xung quanh rồi thở dài: "Các vị, hôm
qua ta nghe tướng quân nói, hai ngày trước, có một kẻ tự xưng là Sài Chí là
Cẩm Y Vệ nhà Đại Minh đã xông vào hoàng cung, bảo Thiên Hoàng ra khỏi
thành quỳ gối nghênh đón Vũ An Hầu của Đại Minh".
"Cái gì!?"
Đám võ giả xung quanh lập tức ngồi bật dậy, vẻ mặt không tin nổi.
"Tin này có đúng không?"
Có võ giả nhìn về phía người đàn ông vừa nói, vẻ mặt đờ đẫn, dường như muốn
nghe từ miệng người kia đáp án khác đi.
"Đúng là sự thật!"
"Tin tức này là tướng quân đích thân nói, tướng quân còn nói, Cẩm Y Vệ nọ
một mình xông vào hoàng cung".
Những người này vốn đều là võ giả cấp cao, lại là gia thần thân tín của các vị
đại danh, trọng thần, tự nhiên biết được nhiều hơn người thường.
Hắn võ giả hỏi thăm ban nãy sắc mặt lập tức tái mét, không còn chút máu.
Cả đám người chết lặng như tượng gỗ.
Căn phòng tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một võ giả lảo đảo ngã xuống đất, mắt lờ đờ, cả người như mất hết tinh thần.
Vẻ mặt của mọi người cũng đờ đẫn, hồi lâu không nói nên lời.
Chấn động, sợ hãi, không dám tin, giận dữ, bất lực...
Muôn vàn cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt họ.
"Đồ khốn nạn!"
"Hắn dám ư!"
Có võ giả phẫn nộ chửi mắng, rút ngay thanh đao bên hông, giận dữ nói: "Ta thà
chết trận còn hơn chịu sống nhục!"
Mọi người im lặng không nói, nhưng lại không hẹn mà cùng nhìn về hướng
hoàng cung.
Liệu Thiên Hoàng có thực sự ra khỏi thành nghênh đón không?
Khi mặt trời lên cao, cổng thành hoàng cung mở ra.
Đội hình này chỉ dành giành riêng cho Thiên Hoàng từ bên trong đi ra.
Ở hai bên, là đội Cấm Vệ Quân và võ giả của hoàng cung.
Hàng chục người khiêng một chiếc kiệu lớn, qua lớp màn mỏng, có thể thoáng
nhìn thấy một bóng người bên trong.
Sau đó, chính là đoàn đại thần nước Đông Doanh.
Lúc này, tất cả những người đang dõi mắt nhìn hoàng cung đều tuyệt vọng hoàn
toàn.
Nếu chống cự thì tuyệt đối sẽ không có đội nghi trượng.
Hậu Dương Thành thì có vẻ mặt vô cảm, nhưng trong lòng hắn ta sao lại không
tràn đầy cảm giác tủi nhục.
Hắn ta không phải là không nghĩ tới chuyện chống cự, nhưng sau một ngày một
đêm, hắn ta đã từ bỏ ý định này.
Cái chết còn đáng sợ hơn nhiều so với mất đi lòng tự trọng.
Hắn ta biết, điều này có ý nghĩa thế nào.
Từ nay về sau, tôn nghiêm của hoàng thất sẽ bị quét sạch hoàn toàn, hắn ta sẽ bị
đóng đinh trên cột nhục, bị hàng vạn người dân chửi rủa.
Từ nay về sau, nước Đông Doanh sẽ trở thành nước phụ thuộc của Đại Minh,
toàn thể thần dân Đông Doanh cũng sẽ nảy sinh tâm lý tuyệt vọng.
Nhưng dù cho hắn ta có chống cự thì kết cục liệu có thay đổi không?
Chỉ một mình, đã xông vào được hoàng cung, như vào chốn không người, hắn
ta không dám tưởng tượng năm nghìn Cẩm Y Vệ kia sẽ uy thế thế nào.
"Phong Thần Tú Cát!"
Hậu Dương Thành càng thêm căm hận Phong Thần Tú Cát.
Nếu không phải hắn nhất quyết tấn công Đông Doanh, khiêu khích Đại Minh thì
đã không có cảnh tượng ngày hôm nay.
Nhìn những thần dân trên phố xung quanh, Hậu Dương Thành bỗng thấy vô
cùng xấu hổ.
Trên phố chính, mọi người dân, võ giả đều đang chú ý đến cảnh tượng này.
Ngay lúc này, từ phía đầu phố, một người đàn ông mặc trang phục võ giả, đeo
thanh trường đao từ từ bước đến.
Bước chân của hắn không nhanh, nhưng lại vô cùng kiên định.
Trong đám người, có vẻ như có người nhận ra hắn, kinh ngạc kêu lên: "Là
người Liễu Sinh Gia".
"Liễu Sinh Tín Cửu!"
"Đại kiếm hào chu du tứ phương, Liễu Sinh Tín Cửu ".
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Đứng lại!"
Đội Cấm Vệ Quân phía trước lập tức quát, đám võ giả xung quanh vẫn giữ tư
thế cầm đao.
Liễu Sinh Tín Cửu khựng bước, ánh mắt hắn hướng về bóng người trên kiệu,
trầm giọng nói: "Liễu Sinh Tín Cửu xin hỏi thiên hoàng bệ hạ, có phải ngài
muốn ra khỏi thành để... quỳ gối nghênh đón người Đại Minh không?"
Khuôn mặt Hậu Dương Thành cứng đờ.