Lâm Mang cười lạnh: "Cần gì phải nói lời đường hoàng chính đại như vậy, Phật
Môn các ngươi giết còn ít người sao?"
"Thật là một trò cười lớn!"
"Các ngươi Phật Môn bày mưu hãm hại ta, lẽ nào ta lại tha cho bọn chúng sao!"
Kẻ có thể nổi bật từ các cuộc chiến trong giang hồ, không có ai là không nhúng
tay vào máu.
Phật Môn cứ luôn nói từ bi, nhưng bọn họ có thực sự từ bi không?
Người mang lòng từ bi, sẽ không sống sót được trong giang hồ.
Nếu đặt một trăm người bình thường và một trăm đệ tử Phật Môn cùng tồn tại,
và rồi bắt buộc phải có một bên phải chết, thì Phật Môn chắc chắn sẽ chọn giết
một trăm người bình thường kia.
Sau đó họ sẽ còn nói rằng, cứu đệ tử Phật Môn mới có thể cứu được nhiều
người hơn.
Rõ ràng là ích kỷ nhưng bọn họ lại luôn có thể tìm được lý do chính đáng.
Không gian bầu trời ở phía trên một lần nữa sụp đổ, vỡ vụn.
Từ đó lại hiện ra hai bóng người sáng rực ánh Phật quang.
Ánh sáng Phật quang mạnh mẽ gần như che phủ cả bầu trời.
Đứng sau hai người còn có vô số tăng nhân mặc áo cà sa.
Khí thế của bọn họ tuy không khủng bố như hai bóng người Phật quang đằng
kia, nhưng cũng rất có sức răn đe, còn mạnh hơn nhiều so với các Đại Tông Sư
thông thường.
Tuy rằng không phải tất cả các Đại Tông Sư đều có thể bước qua được bước đó,
nhưng việc tu luyện trong bí cảnh cũng khiến thực lực của bọn họ mạnh hơn so
với các Đại Tông Sư thông thường.
Sức mạnh Phật Môn tích lũy ngàn năm quả thực vô cùng khủng khiếp.
Đúng như lời Trương Tam Phong, Phật Môn thời Đường là thời cực thịnh.
Cho dù là Đường Tăng sang Tây Vực thỉnh kinh, hay Giám Chân sang Đông
độ, cũng đều là sự mở rộng thế lực của Phật Môn.
Cần biết rằng, vào lúc đó đã có bậc "phi thăng" chân chính.
Bất kể có phải là phi thăng hay không, nhưng không nghi ngờ đây chính là một
cảnh giới khác.
Điều này cũng chứng tỏ rằng võ học thời đó cực thịnh.
Nếu không phải sau này triều đại nhà Đường diệt Phật, và Mật Tông hưng khởi,
thế lực của Phật Môn sẽ như thế nào, không thể biết được.
Chúng muốn mượn thông đạo bí cảnh ở đây, để vượt qua hai thế giới.
Trong bí cảnh vượt thông đạo đương nhiên dễ dàng hơn ở bên ngoài.
Hơn nữa, dã tâm của Phật Môn không chỉ là Lâm Mang, mà càng muốn mượn
bí cảnh ở đây, chân chính giáng lâm ở thế giới bên ngoài.
Bí cảnh ở Đông Doanh này, không có sự ràng buộc.
Trước đây, bí cảnh này do Từ Khánh Ninh nắm giữ.
Nếu Từ Khánh Ninh không muốn mở đường bí cảnh, không cho họ vượt qua,
thì dù là họ cũng rất khó có thể làm được.
Muốn cưỡng ép vượt qua phải tốn rất nhiều sức lực.
Sức mạnh của Lâm Mang khiến Từ Khánh Ninh sợ hãi, cũng khiến hắn ta vội
vàng mở đường, mà đây chính là điều mà đám Phật Môn mong muốn.
Có thể nói, Từ Khánh Ninh từ đầu đến cuối đều là một mắt xích trong kế hoạch.
Lâm Mang liếc nhìn bầu trời, một bước tiến ra, trực tiếp rút đao chém về phía
bóng Phật ở trước mặt.
"Lần trước đã để ngươi chạy thoát, không ngờ lần này lại đến đây tìm chết."
Lâm Mang cười lạnh một tiếng.
Ngay từ lúc tiến đến gần, hắn đã nhận ra tên này.
Hơi thở của tên này quá quen thuộc.
Hắn chính là tên cuối cùng chạy thoát trong bí cảnh Lâu Lan hồi đó.
Không ngờ sau mấy tháng, lại gặp lại, vẫn trong hoàn cảnh như thế này.
Phổ Ách thu lại hào quang Phật trên người, thần sắc hơi kinh ngạc, vội vàng kết
Phật ấn ở trong tay.
Trong nháy mắt, cả người hắn ta phát ra một luồng kim quang.
—— Phật Môn Kim Cương Bất Phôi Thần Công!
Toàn bộ người hắn ta dưới sự chiếu sáng của Phật quang, phát ra ánh sáng rực
rỡ, vô cùng chói mắt.
Lâm Mang bá đạo vô cùng chém một nhát, lập tức biển máu cuồn cuộn, như thể
có vô số oan hồn bị phong ấn ở bên trong, lúc này được giải thoát.
Tiếng rít gào như quỷ khóc làm người ta kinh hãi.
Tiếng rít chói tai này như thực thể, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Trong không khí gợn lên vô số gợn sóng.
Khí huyết tanh nồng đến tận trời, càng che giấu một cỗ khí sát phạt nồng đậm.
Cho dù là Thanh Long Kiếm hay Bạch Hồng Kiếm của Bồng Lai đều không
phải là binh khí tầm thường.
Vũ khí được rèn từ hai loại thần binh này làm sao có thể đơn giản như vậy.
"Bịch!"
Phổ Ách đưa hai tay ra đón lấy nhát đao chém xuống của Lâm Mang.
Nhưng rất nhanh, trong mắt hắn ta thoáng hiện lên vẻ kinh hãi, ánh mắt càng trở
nên hoảng hốt.
Một nhát chém này không chỉ chém vào thân thể, mà còn vào nguyên thần.
Nguyên thần của Phổ Ách bị chấn động, dưới nhát chém này xuất hiện vài vết
rạn nứt.
Lâm Mang lạnh lùng nói: "Vẫn không biết rút kinh nghiệm!"
"Hay là ngươi cho rằng bản hầu cũng giống như ngươi, vẫn giậm chân tại chỗ?"
"Ngu ngốc!"
Lúc này Phổ Ách mới giật mình tỉnh ngộ.
Thông Thiên Nhị Cảnh!
Trước đó hắn ta quá tức giận, thêm vào đó lần này có tiền bối Phật Môn đi
cùng, nhất thời tình thế cấp bách nên đã xông ra khỏi bí cảnh.
Thực ra trong lòng Phổ Ách cũng vô thức bỏ qua cảnh giới hiện tại của Lâm
Mang.
Mặc dù đang di chuyển trong bí cảnh, nhưng bí cảnh này không phải là bí cảnh
lớn, những cường giả có thể chứa đựng được cũng có hạn.