Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 833: Mồi nhử




Tất cả những tinh nhuệ dưới quyền của hắn đều đã bỏ mạng ở ngoại thành Đại
Phản, hắn còn có thể trốn đi đâu?
Mất đi tất cả những điều này, hắn vẫn là Quan Bạch cao cao tại thượng sao?
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Phong Thần Tú Cát thay đổi, như tự nói một mình:
"Không, ta chưa thua."
"Thần sứ!"
"Thần sứ..."
Hắn vẫn có thể cầu xin thần sứ ra tay.
Phong Thần Tú Cát quay người định đi về phía sân sau, nhưng vừa đi được hai
bước đã dừng lại.
Ở hành lang, một bóng người đứng lặng lẽ, sắc mặt lạnh lùng.
"Thần... thần sứ?"
Phong Thần Tú Cát sững người.
Nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện này, những người trong sân lập tức
cảnh giác.
Từ Khánh Ninh sắc mặt lạnh lùng nhìn Phong Thần Tú Cát, đôi mắt lạnh lẽo,
thản nhiên nói: "Bây giờ đã biết được chênh lệch giữa ngươi với ta chưa?"
"Có vui không?"
"Về sau không nên có những suy nghĩ không nên có, tốt hơn hết là không nên
có."
"Có một số lĩnh vực vốn dĩ không phải là thứ ngươi nên nhúng tay vào."
Đôi mắt của Phong Thần Tú Cát đột ngột co lại.
Hắn ta có thể già rồi nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên
cũng hiểu ý nghĩa sâu sắc ẩn chứa trong những lời này.
Lời định nói vốn định “giảng giải” cũng nhịn nuốt lấy.
Phong Thần Tú Cát kinh nộ, nói: “Mọi chuyện này ngươi sớm đã biết rồi phải
không?”
Khóe miệng Từ Khánh Ninh hơi cong lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, bình tĩnh đáp:
“Không sai”.
“Ngươi cho rằng những trò tiểu xảo ấy của ngươi có thể qua được mắt bổn tọa
sao?”
“Yên tâm, những người đó của ngươi tuyệt đối sẽ không chết vô ích”.
“Ít nhiều gì cũng có tác dụng”.
Những động tĩnh nhỏ của Phong Thần Tú Cát, từ đầu đến cuối hắn đều rõ như
trong lòng bàn tay.
Nhưng hắn làm ngơ cho tất cả, nếu không làm vậy, thì làm sao dùng họ tiến
hành huyết tế để mở bí cảnh?
Như vậy, chẳng phải sẽ không cần ra tay sao?
Huống chi, sủng vật nuôi đã nuôi mà nảy sinh tâm lý không nên có, thì vừa hay
được việc này để trừng phạt một phen.
Toàn thân Phong Thần Tú Cát run rẩy, ánh mắt sững sờ, kinh ngạc nói: “Ngươi
cố ý sao?”
“Ngươi sớm đã biết những người đó căn bản không thể giết chết người Đại
Minh kia sao?”
“Bọn họ chính là đi chịu chết sao?”
Từ Khánh Ninh không định giải thích nhiều, lạnh nhạt nói: “Muốn sống thì làm
theo lời bổn tọa”.
“Sai người dẫn hắn đến trung tâm thành trì”.
Phong Thần Tú Cát im lặng gật đầu, tự giễu cười, khẽ nói: “Biết rồi”.
Từ Khánh Ninh nhìn hắn ta với vẻ mặt lạnh tanh, bước một bước, bóng hình
trong nháy mắt đã biến mất trong màn mưa.
Mãi đến lúc này, hai võ giả trong sân mới nhìn về phía Phong Thần Tú Cát, do
dự nói: “Phong Thần Đại Nhân …”
Cảnh tượng vừa rồi khiến họ kinh ngạc, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Phong Thần Tú Cát lạnh lùng nói: “Truyền lệnh cho Thân Vệ Quân, dẫn những
người Đại Minh kia đến trung tâm thành trì”.
Trong cơn mưa lớn, Phong Thần Tú Cát ngẩng đầu nhìn về bầu trời, nét mặt lộ
vẻ không cam lòng.
Đi được vài bước, như thể nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lóe lên vẻ hàm chứa
thâm ý.

Cẩm Y Vệ giết vào trong thành.
Lúc này, toàn bộ thành Đại Phản đều đã loạn thành một đoàn.
Vô số võ giả Đông Doanh chạy tán loạn khắp nơi, tìm đường thoát thân.
Nhưng chào đón bọn họ là từng thanh Tú Xuân Đao từ trên trời chém xuống.
Thân đao lạnh lẽo xẹt qua thân xác bằng xương bằng thịt, phát ra âm thanh rách
thịt.
Máu bắn tung tóe!
Đầu người lăn lóc!
Máu tươi hòa lẫn với nước mưa, từ từ chảy trên những con phố trong thành.
Xác chết nằm la liệt khắp nơi!
Đại Phản thành là thành phố thương mại nổi tiếng của Đông Doanh, lại là nơi
Phong Thần Tú Cát thường ở, vì vậy võ giả lãng nhân cư ngụ ở đây đông đảo
vô cùng.
Hơn nữa, do một thời gian trước Phong Thần Tú Cát ban lệnh triệu tập võ giả
khắp nơi, cho nên rất nhiều võ giả từ mọi hướng đã tranh nhau đổ về đây.
Nói không quá lời, ở trong thành Đại Phản lúc này, tập hợp gần một phần ba số
võ giả của toàn Đông Doanh.
Nhưng dưới đao khảm hoa của Cẩm Y Vệ, chỉ còn lại tiếng than khóc và cầu
xin tha mạng.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu chậm rãi vào thành.
Ở xa xa trên phố, Đường Kỳ phi ngựa phóng tới, chắp tay nói: “Hầu gia, trong
thành hình như có một con cá lớn”.
“Ồ?” Lâm Mang hứng thú hỏi: “Không phải là Phong Thần Tú Cát đấy chứ?”
Nơi này tuy là một trong những nơi thường ở của Phong Thần Tú Cát, nhưng
hắn cũng không chắc hắn ta có đến đây hay không.
Dù sao đây cũng không phải Đại Minh, thông tin tình báo khó mà kịp thời và
chính xác.
Một thời gian này bày ra trận thế rầm rộ, chính là muốn gây sự chú ý của Phong
Thần Tú Cát, sau đó nhất cử bắt trọn.
Đường Kỳ mỉm cười nói: “Hầu gia, đúng là Phong Thần Tú Cát”.
“Thuộc hạ bắt được vài người, bọn họ đều là Thân Vệ Quân của Phong Thần Tú
Cát”.
Đã ở Đông Doanh một thời gian, đương nhiên bọn họ biết vị trí của Quan Bạch
Đông Doanh này.
Nhiếp Chính Vương!