Tin tức này chứng thực không còn nghi ngờ gì nữa rằng Vũ An Hầu đã ra khơi.
Lâm Mang đương nhiên không biết những lời bàn tán trong Đại Minh, lúc này
hắn đã lênh đênh qua biển.
Trong khoang thuyền,
Lâm Mang đặt sách trên tay xuống, đưa tay nhận lấy ly trà mà Đường Kỳ đưa
tới, hỏi: "Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?"
Đường Kỳ cung kính nói: "Thưa hầu gia, đã 15 ngày rồi".
"Dự kiến khoảng 10 ngày nữa sẽ đến Đông Doanh".
Lâm Mang đặt tách trà xuống, hỏi: "Cẩm Y Vệ có tin tức gì không?"
"Tin tức gần đây nhất là từ bốn ngày trước". Đường Kỳ bất lực nói: "Phi ưng
của chúng ta đã biến mất từ khi ra khơi".
"Nhưng theo tin tức truyền về, không có chuyện gì quá nghiêm trọng".
Lâm Mang đứng dậy, cười lạnh nói: "Bản hầu chưa chết, ai trong số chúng dám
manh động".
Với điểm này, hắn không cảm thấy bất ngờ, trong lòng đã có dự liệu.
"Đi nào".
"Đi ra ngoài xem thử".
Suốt nửa tháng hắn anh luôn ở trong khoang thuyền, chưa từng thấy cảnh ở bên
ngoài.
Lâm Mang quay người bước ra khỏi khoang thuyền, bước lên boong tàu.
Trong nháy mắt, một luồng gió biển nồng nặc ùa tới.
Biển rộng màu xanh thẫm kéo dài bất tận.
Một bên là Tỳ Hưu nằm úp sấp trên boong tàu, đầu rũ xuống, không có vẻ gì là
thích thú.
Là một con thú chạy trên đất liền, cuộc sống trên biển này rõ ràng là không
thích nghi.
Nói một cách đơn giản là say sóng!
Lâm Mang bước tới mũi thuyền, nhìn ra biển khơi xa xăm.
Ngay lúc này, mặt biển yên tĩnh đột nhiên nổi lên một cơn sóng dữ.
"Ầm ầm!"
Một con sóng dữ từ dưới mặt nước biển bình lặng trào lên, những con sóng dữ
trào lên điên cuồng vỗ vào mặt biển.
"Gầm ~~"
Tỳ Hưu đột ngột đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm về phía biển xa, mắt lộ ra
vẻ hung dữ.
Con chiến thuyền đang lướt đi êm ả cũng nhẹ nhàng lắc lư.
Lâm Mang hơi cau mày, tầm nhìn như xuyên qua mặt biển sóng dữ, thẳng tới
tận đáy biển sâu.
Bên dưới mặt biển xanh thẫm, một bóng đen khổng lồ nhanh chóng lướt qua,
tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ.
Các loại cá trên mặt biển bơi điên cuồng.
"Ầm ầm!"
Cùng với một tiếng nổ lớn, một con sóng cao hàng chục trượng đổ ập xuống.
"Tìm đường chết!"
Lâm Mang quát lạnh một tiếng, bước vào hư không, khí thế khủng khiếp bùng
phát.
Nhìn chằm chằm vào vùng biển bên dưới, lòng bàn tay dường như có ngọn lửa
đang cuộn trào.
Long Tiên Chưởng!
Chưởng ấn từ lòng bàn tay lửa từ trên trời rơi xuống, mỗi khi hạ xuống một tấc
thì lại phình to một phần.
Giữa những chưởng ấn lòng bàn tay rực lửa ngút trời, dường như có một con
rồng lửa rực cháy đang quấn lấy.
Tiếng rồng gầm vang lên!
Lực lượng của thiên địa.
Một chưởng ấn giáng xuống, dường như có uy thế của trời nung nấu biển cả,
nước biển trong bán kính vài chục dặm sôi trào dữ dội như thể đang sôi, hơi
nước tỏa ra trên bầu trời.
Một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện ở nơi rơi xuống chưởng ấn.
【 Điểm năng lượng + 50 triệu 】
Lâm Mang hơi kinh ngạc.
Không ngờ rằng lại có thể thu hoạch ngoài ý muốn.
Biển động nhanh chóng lắng xuống.
Trên các chiến thuyền xung quanh, lập tức vang lên những tiếng hò reo hăng
say.
"Hầu Gia uy vũ!"
"Hầu Gia uy vũ!"
Trên chiến thuyền, tất cả Cẩm Y Vệ đều hướng ánh mắt nhiệt tình về phía bóng
người như đang đứng trên mây kia.
Lâm Mang từ từ hạ xuống, nhìn về phía Đường Kỳ, dặn dò: "Cho từng chiến
thuyền cẩn thận hơn, xem ra dưới biển này cũng không mấy yên ổn".
Nếu như hắn đoán đúng, thì con dị thú dưới biển này hẳn là vì Tỳ Hưu mà đến.
Máu thịt của Tỳ Hưu không chỉ có ích đối với loài người mà đối với những con
dị thú khác cũng có tác dụng lạ thường.
…
Những ngày tiếp theo, Lâm Mang cố ý vô tình tỏa ra khí thế của Thông Thiên
Cảnh, suốt đường đi không còn xảy ra chuyện gì nữa.
Thời gian trôi qua nhanh chóng,
Khi mặt trời mọc trên chân trời, một hòn đảo xa xôi từ từ hiện ra từ bên kia
biển.
Đông Doanh… đến rồi!
Đông Doanh,
Đường Chiêu Đề Tự.
Đây là ngôi chùa được ngài Giám Chân từ đời Đường vượt biển đến Đông
Doanh xây dựng, có địa vị cực kỳ cao ở Đông Doanh, lịch sử lâu đời.
Hai chữ "Chiêu Đề" càng mang ý nghĩa về đạo tràng tu hành bên cạnh Đức
Phật, đủ thấy địa vị cao trọng.
Và ở Phật Môn Đông Doanh, cũng có địa vị cực kỳ tôn sùng.
Cũng chỉ có Thanh Thủy Tự và hiếm hoi mấy ngôi chùa khác có thể sánh được.
Mà sau khi Phong Thần Tú Cát cấm giáo ngoại đạo, càng khiến cho địa vị của
Phật Môn ở Đông Doanh trở nên cực kỳ tôn quý.
Lúc này cũng là sáng sớm, thế nhưng cả bên trong lẫn ngoài chùa đều có vô số
người Đông Doanh qua lại, vô cùng náo nhiệt, đều là người tới cầu phúc.
Thế nhưng ở tòa hậu điện của cả ngôi chùa, lại hết sức tĩnh mịch, phân biệt rõ
ràng.
Ở hành lang khắp các nơi tòa hậu điện của ngôi chùa, đều đứng đầy những
samurai mang đao mặc giáp, từng người ánh mắt sắc bén, tỏa ra khí thế bất
phàm.
Nếu có người Đông Doanh ở đây, nhất định sẽ nhận ra, đây chính là đội thân vệ
của Quan bạch Phong Thần Tú Cát của Đông Doanh.