Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 813: Thế yếu




Còn toàn bộ Cẩm Y Vệ ở Thiệu Hưng Phủ thậm chí còn chưa đến hai nghìn
người.
Những tên Uy Khấu này vô cùng xảo quyệt, cũng không lựa chọn đụng độ trực
diện mà phân tán khắp nơi, đốt giết cướp bóc các thôn trấn, buộc nhiều nơi phải
chia quân cứu viện.
Nhưng đối mặt với Uy Khấu di chuyển khắp nơi thì số người này không đủ để
xoay xở.
Cẩm Y Vệ của phủ đệ Thiệu Hưng Phủ chính là bị dụ ra ngoài, trong khi Uy
Khấu tập hợp trong bóng tối rồi quay sang tấn công Thiệu Hưng Phủ.
Nếu không phải Lục An kịp thời dẫn quân đến thì có lẽ Thiệu Hưng Phủ này sẽ
thực sự bị Uy Khấu chiếm đóng.
Lục An vươn tay đỡ lấy tường thành, ánh mắt nhìn về phía xa, giữa mày chất
chứa một nỗi ưu sầu không thể nào mất đi.
"Đại nhân".
Một Bách Hộ ở bên cạnh bước tới, giọng điệu trầm trọng: "Thời hạn ba ngày đã
đến, mà viện binh của chúng ta bây giờ vẫn chưa đến, chỉ riêng có chúng ta e là
khó mà bảo vệ được".
Ba ngày trước, trước khi rời đi, Uy Khấu đã buông lời đe dọa, bắt phải nộp năm
mươi vạn lượng, nếu không sẽ phá cửa thành, giết hại toàn thành, giờ đây đã hết
thời hạn ba ngày nhưng không thấy viện binh đâu.
Không biết là viện binh bị chặn lại hay là người được cử đi truyền tin đã gặp
chuyện bất trắc.
Lục An quay đầu nhìn hắn ta, giọng lạnh lùng: "Không giữ được cũng phải
giữ!"
"Uy Khấu vào thành, toàn bộ dân chúng trong thành này đều sẽ gặp nạn".
Bách Hộ bên cạnh muốn nói lại thôi.
Cộng cả quân đồn trú trong thành thì cũng chỉ có hai nghìn người.
Nhưng sau thời gian dài hòa bình, hắn rất rõ về năng lực chiến đấu của các
huynh đệ dưới quyền mình.
Còn nhìn lại đám Uy Khấu kia, không chỉ tính cách tàn nhẫn mà năng lực chiến
đấu cá nhân còn rất mạnh.
Ba ngày trước, họ có thể đánh lui được Uy Khấu hoàn toàn là nhờ ưu thế về
quân số, dù là vậy nhưng vẫn có hàng trăm người tử trận.
Hôm trước, số Uy Khấu đến không quá một trăm người.
Hôm nay quay lại thì chắc chắn sẽ là đại quân Uy Khấu.
Đúng lúc này, trên đường chân trời xa xa bốc lên một trận khói bụi.
Từ trong khói bụi, vài con ngựa bất kham hý vang chạy ra, còn phía sau là Uy
Khấu chen chúc nhau, chạy rất nhanh.
Đồng tử của Bách Hộ co lại, kinh ngạc nói: "Là Uy Khấu!"
Đôi tay của Lục An lặng lẽ nắm chặt, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía xa, lạnh
lùng quát: "Cảnh giác!"
Khuôn mặt hắn đặc biệt nghiêm trọng.
Nhìn vào số lượng Uy Khấu này thì ít nhất cũng phải có ba nghìn người.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đối mặt với số lượng Uy Khấu như vậy
thì khả năng chiến thắng của họ có lẽ không cao.
Xét theo những thông tin gần đây nhận được thì đám Uy Khấu này không phải
là những tên cướp biển và lang nhân mà giống như những samurai thực thụ của
Đông Doanh vậy.
Tất nhiên trong số đó cũng không thiếu một số tên cướp biển Uy Khấu, nếu
không cũng sẽ không có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Để chống lại những tên Uy Khấu này, họ thường phải trả giá bằng gấp nhiều lần
số quân mới được, còn quân đồn trú của Thiệu Hưng Phủ hiện giờ...
Lục An không hề lạc quan.
Một nhóm Uy Khấu xông đến dưới chân thành nhưng không vội vàng tấn công
mà đứng ngoài tầm tên bắn.
Một thủ lĩnh Uy Khấu mặc giáp đỏ cỡi ngựa đi ra, nhìn về phía trên tường
thành, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý: "Các ngươi đã chuẩn bị tiền chưa?"
Nghe vậy, Lục An căm hận, lạnh lùng quát: "Bọn Uy Khấu!"
"Quân đội triều đình của ta sắp đến, ngươi nên sớm đầu hàng thì hơn, tránh để
thân thủ dị xứ".
Mặc dù trong lòng lo lắng nhưng hắn biết rõ rằng mình là tướng lĩnh thì tuyệt
đối không được để lộ ra.
Tinh thần vốn đã sa sút, nếu hắn lại hèn nhát thì e rằng binh lính sẽ càng không
còn ý chí chiến đấu.
"Ha ha!"
"Các ngươi đang đợi viện binh à?"
"Bản tướng bảo các ngươi, đừng đợi nữa, bọn chúng đều chết rồi".
Tiểu Trúc Đằng Sơn cười lớn, vẫy tay, một tên Uy Khấu đi lên phía trước, trên
tay cầm một kiện đồ nhuốm máu.
Tiểu Trúc Đằng Sơn nhận lấy gói đồ, tiện tay mở ra, lấy ra một cái đầu lâu đầy
máu, cười lớn: "Đây hẳn là tướng lĩnh quân Minh các ngươi nhỉ?"
"Ha ha!"
"Thật đúng là không chịu nổi một kích, chính tay ta đã chém chết hắn".
Mắt Lục An đỏ hoe trong nháy mắt, giận dữ nói: "Bọn Uy Khấu, ta giết các
ngươi!"
Chủ nhân của cái đầu máu me đó không ai khác chính là cấp trên của hắn, Chỉ
Huy Sử Thiệu Hưng Vệ là Từ Chính Ngọc.
Hắn có thể đảm nhiệm chức Thiên Hộ cũng là nhờ người cấp trên này giúp đỡ.
Mấy ngày trước, họ còn cùng nhau uống rượu, bàn chuyện triều đình đang ráo
riết đốc thúc việc xây dựng thủy quân.
Là võ quan, tầm mắt của bọn họ đương nhiên cao hơn bọn lính tráng đầu trâu
mặt ngựa kia rồi.
Uy danh của Thích tướng quân thì ở vùng Duyên Hải này ai mà chẳng biết.
Mà triều đình xây dựng thủy quân, binh lính tướng lĩnh ở các vệ sở Duyên Hải
đều có thể đăng ký tham gia, nếu có thể gia nhập thì chắc chắn sẽ có cơ hội lập
công báo quốc.