Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 739: Chen chân đi vào




Trên bầu trời của tòa cổ thành, có nhiều phụ nữ dị tộc đang thản nhiên nhảy
múa.
Vương quốc chỉ tồn tại trong sử sách cổ xưa đó đang từ từ hiện ra trước mắt
mọi người.
Có người ngờ vực nói: "Đây không phải là huyễn ảnh thị giác chứ?"
"Lối vào ở đâu?"
"Sao không nhìn thấy lối vào?"
Lời mà người này nói ra cũng nói lên tâm tư của mọi người.
Mặc dù nhìn cảnh tượng này rất chấn động, nhưng mọi người vẫn không nhìn
thấy lối vào Lâu Lan Cổ Quốc.
Những người đang phân bố xung quanh Nguyệt Lượng Hà cũng bắt đầu bàn
tán.
Đúng lúc này, có mấy bóng người chạy nhanh như chớp về phía di tích Nguyệt
Lượng Hà đang được ánh trăng soi sáng.
Tốc độ của họ rất nhanh, hơn nữa lại là lúc mọi người đang chăm chú nhìn cảnh
tượng kỳ lạ trên đỉnh đầu.
"Bọn họ là ai?"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người hơi thay đổi.
Nhưng chưa kịp để mọi người phản ứng lại thì những người đó đã biến mất tại
chỗ.
"Nhìn này, họ biến mất rồi!"
"Cái gì?"
Đầu tiên mọi người giật mình, sau đó thì bừng tỉnh.
Một số người nóng vội lao thẳng ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong ánh sáng
trắng.
"Nhanh lên!"
"Nhanh vào trong!"
Không biết ai hét lên một tiếng khiến những người còn đang do dự quẳng luôn
sự e ngại trong lòng và nhanh chóng lao về phía trước.
Bóng người nối bóng người nhanh chóng lao về phía cột sáng.
Thình lình, một bóng người tỏa ra khí thế đáng sợ từ bãi cát xa xa lao đến.
"Cút đi!"
Người mới tới gầm lên một tiếng, hung hăng vô cùng.
Giọng nói thô lỗ của người này khiến màng nhĩ của mọi người đau như búa bổ,
ong ong không thôi.
Lòng mọi người kinh hãi.
Đại Tông Sư!
"Ầm!"
Mặt đất run lên dữ dội, cát bụi mù trời, một tráng hán cao tám thước tay cầm đại
chùy lao thẳng vào trong.
Vài Tông Sư đứng gần bị lực đẩy thô bạo hất văng ra ngoài, phun máu bay
ngược.
Một số đệ tử có thực lực thấp hơn thì bị chấn động đến chết ngay tại chỗ.
Cùng với sự xông vào của vị Đại Tông Sư này, những Tông Sư còn lại cũng
không do dự nữa mà lần lượt xông vào.
Càng ngày càng có nhiều người xông vào trong.
Gần như ngay lập tức, một lần nữa lại có hai bóng người mặc áo choàng đen từ
bãi cát xa xa lao đến.
Hai người này có tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến được ngoại vi
Nguyệt Lượng Hà.
Trong đó một người thi triển Thần Hành Bách Biến, thân hình thoắt ẩn thoắt
hiện.
Sự xuất hiện của Lâu Lan Cổ Quốc khiến mọi người không thể kiềm chế được
sự nóng lòng trong lòng.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy những bóng người đen nghẹt từ bốn
phương tám hướng đổ vào bên trong cột sáng trắng.
Phía bắc Nguyệt Lượng Hà,
Những người Mông Cổ cũng lần lượt lao về phía cột sáng.
Đột nhiên bên cạnh Bả Na Sử xuất hiện một lão giả, một thân trang phục của tế
tự Mông Cổ.
Mặc dù môn phái Shaman giáo đã dần suy tàn ở Mông Cổ, nhưng nền tảng của
họ vẫn còn.
Bả Na Sử là một người có tham vọng, nhưng hắn ta không có sự ủng hộ của
Mật Tông, nên đành hợp tác với Shaman giáo.
"Tứ vương tử".
Bả Na Sử phấn khởi nói: "Đại tế tự, đi thôi!"
"Chỉ cần có thể tìm thấy bảo tàng bên trong, ta có thể trang bị cho cả một đội
quân!"
Mọi người bảo vệ Bả Na Sử nhanh chóng lao về phía cột sáng.
……
Lâm Mang đứng im lặng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn vào cột
sáng không xa.
Cảnh tượng này cũng đủ để chứng minh cho những suy đoán của hắn.
Cái gọi là "Lâu Lan Cổ Quốc" này đúng là một bí cảnh.
Chỉ trong một khắc, số người ở hiện trường giảm đi phân nửa.
"Hầu gia!"
Lạc Bạch Thu do dự: "Chẳng nhẽ chúng ta không vào?"
Lâm Mang liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Sao nào, ngươi cũng động lòng rồi
sao?"
Lạc Bạch Thu do dự gật đầu.
Trước khi tận mắt chứng kiến cảnh này, hắn không tin, nhưng giờ đây, hắn buộc
phải tin.
Lâm Mang nhìn xung quanh, hàm ý bảo: "Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử".
"Nếu còn không đi, có kẻ lại vội vàng rồi".
Lâm Mang bước tới, trong nháy mắt đã đến lưng của Tỳ Hưu lại dẫn đầu mọi
người đi về phía cột sáng.
Dọc đường đi qua, mọi người tự động nhường đường mấy bước.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu, dẫn đầu bước vào vùng đất ánh trăng trắng xóa bao
phủ.
Đám Cẩm Y Vệ theo sát phía sau, lần lượt biến mất.
...
Trên một cồn cát ở phía xa Nguyệt Lượng Hà, một bóng người đội nón lá nhẹ
nhàng thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài.
"A di đà Phật~"
Huyền Không khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, nhìn xa xăm, thở dài: "Con người
đều tham lam".
Đều biết đây là vùng đất giấu kho báu, nhưng lại không biết đây cũng chính là
địa ngục tu la.
Kẻ tham lam cuối cùng sẽ bị chính lòng tham của mình nuốt chửng.
"Vũ An Hầu, đáng tiếc thay..."
Huyền Không chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt trong tay, bước về phía Nguyệt
Lượng Hà.
Bản thân hắn đã nghĩ rằng mình đã sớm quên đi chuyện phàm tục, nhưng đến
cùng vẫn không thể lừa dối chính mình.
Xét cho cùng, hắn cũng là người xuất thân từ Thiếu Lâm, với Thiếu Lâm có tình
cảm khó có thể cắt đứt.
Huyền Không khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, bước tới, trong nháy mắt đã đến
trước cột sáng, bóng người từ từ biến mất trong cột sáng.