Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 720: Động tâm




Lâu Lan Cổ Quốc thực sự chắc chắn đã biến mất, nếu nói rằng nơi đó còn lại di
tích thì rất có thể là một bí cảnh.
Lâm Mang vừa cầm cuốn sách ghi chép về Lâu Lan Cổ Quốc trên bàn lên thì
một Cẩm Y Vệ mặc trang phục gấm vóc từ ngoài bước vào, cung kính nói:
“Hầu gia, Viên đại nhân xin được gặp ngài”.
“Mời hắn ta vào”.
Lâm Mang ra lệnh rồi lật cuốn sách trong tay.
Nếu hắn đoán không nhầm thì Viên Trường Thanh cũng là vì chuyện của Lâu
Lan Cổ Quốc mà tới đây.
Không lâu sau, Viên Trường Thanh từ ngoài đi vào.
Lâm Mang hơi nhấc mí mắt lên, mỉm cười: “Viên đại nhân đến đây vì chuyện
của Lâu Lan Cổ Quốc sao?”
“Đúng vậy”. Viên Trường Thanh khẽ gật đầu, nghiêm nghị nói: “Gần đây giang
hồ rộ lên những tin đồn, ta cảm thấy việc này có chút bất thường”.
Lâm Mang buông cuốn sách xuống, bình tĩnh nói: “Ý của Viên đại nhân là có
người cố tình kích động chuyện này đúng không?”
Thực ra, hắn đã đoán được điều này từ trước.
Tây Vực cách Trung Nguyên rất xa, tin tức này lan truyền có vẻ quá dễ dàng.
“Nhưng mà Viên đại nhân, chẳng lẽ ngài lại không hứng thú với Lâu Lan Cổ
Quốc này sao?”
Viên Trường Thanh ngồi xuống ghế bên cạnh, cười nhẹ: “Dù sao cũng là Lâu
Lan Cổ Quốc, ai mà không chú ý chứ”.
“Kể từ thời nhà Đường, Lâu Lan Cổ Quốc đã biến mất ở Tây Vực, nay lại xuất
hiện, cả giang hồ đều rúng động”.
Không chỉ có giang hồ, mà ngay cả các gia tộc lớn cũng đang cử người đi dò la
tin tức này.
Người ta đều nói rằng trong Lâu Lan Cổ Quốc ẩn chứa bảo tàng kinh thiên động
địa, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lâm Mang lắc đầu nói: “Chuyện này không dễ dàng đâu”.
“Vùng đất Tây Vực xa xôi cách trở với Trung Nguyên, thế lực phức tạp, các
quốc gia cũng liên tục xung đột, mà hiện tại Đại Minh đã mất quyền điều khiển
đối với đất Tây Vực từ lâu rồi”.
Viên Trường Thanh im lặng một lát rồi nói nhỏ: “Chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ động
tâm”.
Ngay từ khi nhận được tin, hắn đã lo lắng về việc này rồi.
Nếu không, hắn cũng chẳng cần đích thân tới tìm Lâm Mang.
Lâm Mang cười nhẹ, đứng dậy nói: “Bệ hạ đã động tâm rồi”.
“Gì cơ?” Viên Trường Thanh hơi sửng sốt.
Đúng lúc này, từ ngoài viện có một thái giám đến từ Ti lễ giám vội vàng bước
vào, cung kính nói: “Hầu gia, bệ hạ triệu kiến ngài, mời ngài vào cung”.
Lâm Mang chỉnh đốn lại trang phục, bình tĩnh nói: “Ta biết rồi”.
Viên Trường Thanh cười khổ bất lực.
Đúng như dự đoán, bệ hạ vẫn không từ bỏ ý định trường sinh bất tử.
Nhưng rõ ràng là có người cố tình đứng sau chuyện này thúc đẩy từ xa.
Hơn nữa, lần này là tận Tây Vực, triều đình là thế lực ngoài tầm tay với tới,
không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
……
Tại Vũ Anh Điện,
Lâm Mang vừa bước vào điện thì Chu Dực Quân đã đưa tay ra hiệu rồi nói.
"Hãy ngồi đi."
"Tạ bệ hạ."
Chu Dực Quân mỉm cười, "Trẫm nghe nói rằng gần đây khanh ít ra ngoài,
không thường ra phủ?"
"Vâng." Lâm Mang khẽ nói, "Gần đây thần luôn luyện võ trong phủ."
"Ngươi có biết tin tức của giang hồ gần đây không?"
Chu Dực Quân ngồi sau bàn, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn
Lâm Mang với ánh mắt thâm sâu.
Lâm Mang thở dài trong lòng, biết rõ vẫn hỏi, "Bệ hạ nói đến chuyện Lâu Lan
Cổ Quốc sao?"
"Không sai!"
Chu Dực Quân đặt tách trà xuống, từ từ nói, "Khanh nghĩ thế nào?"
Lâm Mang ngước nhìn Chu Dực Quân, ta thấy đúng là bệ hạ có ý định.
Cho dù là kho báu được cất giấu trong Lâu Lan Cổ Quốc hay bí mật trường sinh
đều là điều mà Chu Dực Quân quan tâm nhất.
Tất nhiên, nếu là kho báu thì hắn cũng rất động lòng.
"Nếu bệ hạ có ý định, thần sẵn sàng thay bệ hạ lấy về!"
Có những lời mà đôi bên đều hiểu rõ, từ khi Chu Dực Quân hỏi câu này, hắn đã
biết là vị này đã động lòng.
Chu Dực Quân nở nụ cười, đứng dậy nhìn Lâm Mang, mỉm cười, "Tốt lắm!"
"Thật ra trẫm cũng muốn đích thân đến xem."
"Chỉ tiếc rằng đời này sợ là không còn cơ hội nữa rồi."
Chu Dực Quân khẽ thở dài, khoanh tay đi đến bên cửa sổ, khẽ nói, "Chuyến đi
Tây Vực lần này trẫm cho phép khanh toàn quyền hành sự."
"Thần tuân chỉ!"
Lâm Mang chắp tay chào, nói, "Bệ hạ, nếu không có chuyện gì nữa, thần xin
cáo lui."
Chu Dực Quân quay lưng về phía Lâm Mang, khẽ phẩy tay.
Lâm Mang rời đi, Tào Hóa Thuận ở bên cạnh mới chắp tay nói, "Bệ hạ, Tây
Vực xa xôi, lại cách xa Trung Nguyên, Vũ An Hầu đi một mình như thế, liệu có
quá mạo hiểm hay không?"
Hiện nay quyền thế của Cẩm Y Vệ ngày càng lớn mạnh, trong khi thế lực của
Đông Tây Hán ngày một suy yếu, có lẽ chẳng bao lâu nữa Đông Hán sẽ trở
thành phụ thuộc của Cẩm Y Vệ.
Chu Dực Quân quay lại liếc nhìn Tào Hóa Thuận, nhàn nhạt nói, "Chính vì Tây
Vực xa xôi, trẫm mới lệnh cho Vũ An Hầu đến đó."