Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 709: Tự hào




Những nguồn tài nguyên dồi dào này đủ để họ nhanh chóng gia tăng sức mạnh.
Tông Sư cần quan tâm đến thiên phú, nhưng dưới Tông Sư thì nói cho cùng
cũng chỉ là quá trình tích lũy tài nguyên.
"Hầu Gia..."
Mọi người lần lượt hành lễ.
Ánh mắt của tất cả mọi người gần như đều toát lên một chút cuồng nhiệt.
Đối với những người Cẩm Y Vệ cấp thấp này, họ sẽ không suy nghĩ nhiều, họ
chỉ biết rằng kể từ hôm nay, Thiếu Lâm Tự sẽ bị xóa tên ra khỏi giang hồ.
Và họ chính là những người tham gia trận chiến này.
Biến cố này đủ để ghi vào gia phả của gia tộc họ, và truyền lại cho các thế hệ
sau này.
Mặc dù Cẩm Y Vệ là quan viên của triều đình, nhưng với uy danh của Thiếu
Lâm Tự trong giang hồ thì địa vị của họ cũng không hề thấp.
Ngay cả toàn bộ chiến công trước đây cũng không thể so được với trận đánh
này.
Viên Trường Thanh đứng sang một bên, mắt nhắm nghiền, khí tức trên người
đao động nhanh chóng.
Lâm Mang liếc nhìn hắn ta một cái rồi thầm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ gã này là thiên mệnh chi tử (con của ông trời) ở thế giới này ư?
Mỗi thời đại ở thế gian này sẽ xuất hiện một hoặc hai người có thiên phú tuyệt
đỉnh.
Trước đó là Trương Tam Phong, bây giờ là Viên Trường Thanh.
Rõ ràng là Viên Trường Thanh lại vừa ngộ ra được điều gì đó.
Trong trận giao tranh trước đó, không biết có bao nhiêu Đại Tông Sư tham
chiến, chiêu kiếm cuối cùng mà Độ Tuyệt sử dụng trước khi chết còn vượt qua
cả cảnh giới thiên nhân.
Nhưng người thường dù có nhìn thấy cũng không thể ngộ ra được điều gì từ đó.
Lâm Mang nhìn chằm chằm Lạc Bạch Thu rồi bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ sự kiện
này không nên giải trình với bản hầu gia sao?"
Lạc Bạch Thu hơi sững sờ, trong lòng cảm thấy đắng cay.
Hắn ta đã không hề rời đi từ đầu, cũng không thể rời đi.
Mặc dù Lâm Mang toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộc chiến với Thiếu Lâm,
nhưng có ba Đại Tông Sư ở bên cạnh hắn ta, cho dù hắn ta có muốn rời đi cũng
đành chịu.
Hơn nữa, lần này hợp tác giữa Ma Đạo và triều đình là do một tay hắn ta thúc
đẩy, giờ toàn bộ Ma Đạo có hàng nghìn người, chỉ riêng hắn ta trở về thì hắn ta
sẽ giải thích như thế nào?
Lạc Bạch Thu cười chua xót, thở dài nói: "Hầu gia, về chuyện này..."
Nói đến đây thì hắn ta lại đột ngột dừng lại.
Hắn ta phải nói gì đây?
Ma Đạo nhất thời quay lưng, mưu đồ lợi dụng Lâm Mang, nếu đổi lại là bất kỳ
ai khác cũng sẽ cảm thấy tức giận.
Nhưng Lâm Mang đã không chút do dự mà giết hại ba Đại Tông Sư Ma Đạo, lại
đồ sát toàn bộ đệ tử Ma Đạo, vậy thì hắn ta có nên giải thích một câu không?
Hắn ta đã khổ công mưu tính mọi thứ, cuối cùng lại trở thành công cốc.
Lâm Mang bình tĩnh nói: "Ngươi có biết tại sao bản hầu gia không giết ngươi
không?"
Lạc Bạch Thu thở dài, hơi khom lưng, chắp tay nói: "Lạc Bạch Thu... bái kiến
hầu gia!"
"Từ giờ về sau, Bạch Thu nguyện làm chó săn dưới trướng hầu gia!"
Hắn ta là một thiên tài của Ma Sư Cung, đồng thời cũng được công nhận là
cung chủ đời tiếp theo của Ma Sư Cung, càng là thủ lĩnh của thế hệ trẻ trong Ma
Đạo.
Chưa đến tuổi thiên mệnh đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư, thiên phú như vậy
là cực kỳ mạnh.
Nếu tính theo độ tuổi, thậm chí còn trẻ hơn cả Viên Trường Thanh.
Trước đây hắn ta đầy hoài bão và cũng không đặt bất kỳ ai vào trong mắt.
Ngay cả vị Vũ An Hầu này, hắn ta cũng không hề để tâm.
Tâm nguyện của hắn ta là một ngày nào đó có thể phát triển quang đại Ma Đạo,
giúp Ma Sư Cung khôi phục lại vinh quang trước đây, thống nhất các phái giang
hồ Trung Nguyên.
Nhưng kể từ hôm nay, hắn ta chỉ còn một thân phận...
Chó săn dưới trướng Vũ An Hầu của triều đình!
So với danh tiếng, hắn ta vẫn quan tâm đến việc bản thân mình sống hơn.
Lâm Mang từ từ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngôi chùa ở trước mặt rồi bình
tĩnh nói: "Chuyển mọi thứ trong chùa về."
Đáng chú ý nhất của toàn bộ Thiếu Lâm Tự chính là các bí tịch võ học trong
tàng kinh các.
Ngay cả kho tàng bí tịch của Cẩm Y Vệ cũng không có nhiều thứ như vậy.
Mặc dù trước đây các phái lớn đã giao nộp truyền thừa võ học, nhưng có bao
nhiêu phái là đã thực sự giao nộp hết.
Rất nhiều công pháp cốt lõi, triều đình căn bản không hề thu được.
Cái thế Bồ Đề Đạt Ma Tam Thập Tam Kiếm mà Độ Tuyệt sử dụng ban nãy
cũng không được thu thập.
Hơn nữa, nhiều bí tịch trong kho tàng bí tịch của Cẩm Y Vệ cũng không biết đã
từ hàng trăm năm trước rồi.
Gia sản mà Thiếu Lâm để lại có thể khiến sức mạnh của Cẩm Y Vệ có một
bước chuyển mình về chất.
Lâm Mang bước vào trong phật điện.
Cẩm Y Vệ nhanh chóng tràn vào phật điện theo sau, sau đó phân tán ra khắp
nơi.
Ngôi chùa vốn ồn ào náo nhiệt, nhưng lúc này lại vô cùng yên tĩnh.
Trong chính điện của phật điện, hương nến cháy tĩnh lặng.
Cùng với việc Cẩm Y Vệ đột nhập, sự yên tĩnh nơi đây cũng bị phá vỡ.
Tại một số nơi trong phật điện, Cẩm Y Vệ cũng gặp phải một số sự phản kháng,
nhưng nhanh chóng bị dập tắt hoàn toàn.