Nghiêm Giác mặt không biểu cảm kể lể, trong lời lẽ lạnh lùng lại chứa đầy sát
khí nghiêm nghị.
“Trong vòng một giờ, phàm là ai xuống núi chịu hàng, sẽ được miễn tội chết.”
“Sau một giờ, Thiếu Thất Sơn, không chừa một ai!”
Im lặng……
Đám đông đang ồn ào lập tức im bặt, trong lòng lại dấy lên sóng gió.
Vị này thật sự muốn động thủ?
Bọn họ tụ họp ở đây chính là muốn mượn thời cơ hóa giải chuyện này.
Nhưng thật sự muốn giao chiến với triều đình không?
Dù rằng ngày hôm nay thực sự có thể thắng, vậy thì sau này bọn họ phải vứt bỏ
cơ nghiệp tông môn, từ nay lánh xa thảo nguyên và Tây Vực.
Vài câu đơn giản lại khiến cho lòng người xao động.
Nếu nói Cẩm Y Vệ muốn giết sạch mọi người, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ
vùng lên chống lại, nhưng rõ ràng là lần này là vì Thiếu Lâm mà đến.
Bọn họ thật sự muốn liều chết giao tranh hay không?
Nghiêm Giác nói xong thì định rời đi.
"Đứng lại!"
Độ Tuyệt quát tháo ngăn Nghiêm Giác lại, cau mày nhìn chằm chằm Nghiêm
Giác lạnh lùng nói: "Tiểu tăng thấy ngươi cũng là người xuất thân Thiếu Lâm,
vậy mà lại cam tâm làm chó săn."
Với tầm mắt của hắn ta, đương nhiên nhìn ra được, nội lực chân chính của nhà
Phật trên người Nghiêm Giác.
Nghiêm Giác liếc Độ Tuyệt một cái, bình tĩnh nói: "Thiếu Lâm dù có lớn đến
đâu, cũng không lớn bằng triều đình, không lớn bằng thiên hạ này!"
"Bản thân ta là Cẩm Y Vệ cha truyền con nối, lấy đâu ra cái gọi là chó săn!"
Nghiêm Giác khẽ cười một tiếng, đột nhiên trầm giọng nói: "Có lẽ là vậy."
"Hầu gia từng nói, Cẩm Y Vệ của chúng ta chính là..."
"Nanh vuốt của bách tính, chó săn của quốc gia!"
Chớp mắt một cái, trong lòng đám người như có gì đó bị đụng chạm.
Nanh vuốt của bách tính, chó săn của quốc gia!
Vài từ đơn giản này, lại mang đến cho người ta cảm giác nặng tựa ngàn cân.
Nhưng rất nhanh mọi người lại thấy hoang đường.
Đùa gì chứ, một đám đồ tể, có thể là anh hùng vì nước vì dân sao.
Cẩm Y Vệ đã làm được việc tốt nào?
Bọn người triều đình, có thể tốt hơn được đến đâu!
Cẩm Y Vệ không biết đã tàn sát bao nhiêu người, trên tay dính máu của bao
người, diệt tộc giết cả nhà, chuyện nào cũng làm, thậm chí còn giống tà ma
ngoại đạo hơn cả tà ma ngoại đạo.
Nếu không phải dựa vào danh nghĩa triều đình, đã sớm bị quần hùng thiên hạ
thảo phạt.
Tên Vũ An Hầu kia còn có biệt danh là Sát Thần, Đồ Tể, Ma Đao, tay nhuốm
đầy máu tươi, một người như vậy mà cũng nói ra được những lời này, đúng là
không biết xấu hổ mà.
Tuy rằng mọi người không nói ra nhưng suy nghĩ lại giống nhau.
Nghiêm Giác không để ý tới mọi người, liếc nhìn Độ Tuyệt, bình tĩnh nói: "Nếu
không muốn Thiếu Lâm bị diệt vong như vậy, hãy xuống núi đầu hàng đi."
Nói vậy là đã hết!
Cũng coi như là đền đáp tình nghĩa tu hành ở Thiếu Lâm của hắn ta.
"Ngông cuồng!"
Một vị tăng nhân Giảng Vũ Đường tính tình nóng nảy trừng mắt nhìn Nghiêm
Giác, giận dữ quát: "Muốn giết thì cứ giết, chúng ta há có thể sợ!"
"Ngươi là chó săn, là nỗi sỉ nhục của Thiếu Lâm chúng ta!"
"Sư tổ, chúng ta giết ra đi!"
Giảng Vũ Đường Thiếu Lâm từ trước đến nay luôn gánh vác trách nhiệm bảo vệ
chính thống của Thiếu Lâm, bất kể là tranh chấp với Mật Tông, hay là tranh
chấp giữa Đạo và Phật, họ luôn xung phong đi đầu.
Giảng Vũ Đường càng chỉ tu võ, không tu thiền, bọn họ mới đích thực là tăng
nhân võ công cao cường.
Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ!
Độ Tuyệt giơ tay ngăn cản mọi người, hơi cau mày, giọng điệu lạnh lùng: "Vũ
An Hầu thật sự muốn như vậy?"
"Hắn ta có nghĩ đến hậu quả của việc này không?"
Đây là nhất quyết muốn tử chiến với Thiếu Lâm?
Hắn ta vốn tưởng rằng người này tới đây cũng chỉ để tìm một bậc thang để
xuống mà thôi, nhưng nghe lời này, lại không có chút ý định muốn hòa giải nào.
Nghiêm Giác không trả lời nữa, chỉ sải bước nhanh xuống núi.
Mọi người lần lượt quay sang nhìn Độ Tuyệt.
Độ Tuyệt vốn là bậc tiền bối có thâm niên cực kỳ sâu sắc trong giang hồ, mà
thực lực của hắn ta trong số mọi người cũng là mạnh nhất, hiện tại đã là trụ cột
tinh thần của mọi người.
Nếu không có danh xưng "Tam bảo thánh", cũng không thể thu hút nhiều giang
hồ nhân sĩ như vậy.
Khi Nghiêm Giác nói một tiếng xuống núi đầu hàng, có người quả thật đã động
lòng, nhưng nói cho cùng, bọn họ vẫn không bỏ được sĩ diện của mình.
Trước mặt bao người trong thiên hạ, nếu như thật sự xuống núi đầu hàng, chắc
chắn sẽ là chuyện mất mặt.
Những người có mặt ở đây đều là những nhân vật có tên tuổi trong giang hồ,
thật sự không thể hạ mình được.
Những người của mấy môn phái nhỏ, thấy nhiều môn phái lớn đều không động
thì đương nhiên sẽ càng không xuống núi.
Mọi người im lặng.
Lúc này, Huyền Độ bước ra, nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Chư vị, nếu ai
muốn xuống núi, thì xuống núi đi."
"Nhưng tiểu tăng có một lời, chư vị cần phải suy nghĩ kỹ, chăng lẽ xuống núi
thì sẽ thực sự an toàn sao?"
"Yêu ma này đã giết chóc vô số, nói giết cả nhà diệt cả tộc là giết cả nhà diệt cả
tộc, các ngươi thật sự tin lời của hắn?"