Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 658: Cúttt




Sắc mặt của Tào Hoá Thuần hơi đổi, đầy vẻ kinh ngạc.
Đây chính là một chế độ trang phục của Hầu Gia!
Bệ hạ đây là muốn phong hầu cho Lâm Mang sao?
Trong lòng Tào Hoá Thuần không còn chút bình tĩnh nào nữa.
Từ khi thân thích của thái hậu phong hầu, toàn bộ quan văn, tướng lĩnh của triều
đình chưa hề phong thêm một ai.
Có lẽ đến cả Lý Như Tùng và Ma Quý tham gia bình định Ninh Hạ còn chẳng
được hưởng đãi ngộ này chăng?
Cùng lắm chỉ là phong bá mà thôi.
Lâm Mang hiển nhiên cũng biết được ý tứ trong câu nói này, chắp tay cười nói:
"Thần tạ bệ hạ!"
Bóng dáng Chu Dực Quân khuất dần trong đại điện.
Lâm Mang quay sang nhìn Tào Hoá Thuần, mỉm cười nhàn nhạt: "Làm phiền
Tào công công rồi."
Tào Hoá Thuần chắp tay cười cười, nhưng trong lòng lại chẳng có mấy phần vui
mừng.
Lâm Mang xoay người bước ra khỏi Vũ Anh Điện, liếc mắt nhìn đám giang hồ
quỳ dưới cổng hoàng cung.
Sau lưng họ là Cẩm Y Vệ mặc giáp đen, cầm binh khí.
Không phải toàn bộ Nhị Thập Tứ Thân Vệ đều làm phản, dù sao cũng là Thân
Vệ Quân, sau khi xảy ra loạn ở hoàng cung, nhiều tướng lĩnh đã dẫn quân tiến
vào Vũ Anh Điện.
Thấy Lâm Mang bước ra, đám giang hồ kia ai nấy đều kinh hoàng quỳ rạp
xuống cầu xin tha thứ.
"Đại nhân, tha mạng!"
"Đại nhân, bọn ta bị họ mê hoặc."
Lâm Mang bước ra khỏi cung, sắc mặt lạnh nhạt.
Mỗi bước đi của hắn đều khiến hàng loạt đầu người rơi xuống.
Tiếng than khóc, cầu xin đột nhiên biến mất.
Máu chảy lênh láng trên mặt đất.

Bên ngoài cổng hoàng cung,
Lâm Mang ngẩng đầu nhìn bầu trời, thản nhiên nói: "Cơn mưa này cũng nên
tạnh rồi."
Vừa nói vừa cười khẽ, hắn bước ra một bước!
"Nâng cấp!"
【 Thiên nhân Tam Cảnh 】
【 Điểm năng lượng -60000000 】
Ầm!
Bên trong cơ thể hắn như có chiếc khóa nào đó bị phá vỡ.
Khí huyết ào ào chảy xiết, tỏa ra khắp xung quanh,
Sâu trong những đám mây đen kịt, một tia sét xé rách bầu trời đêm.
Tia sét lóe lên lóe xuống phản chiếu ra một bóng người mơ hồ.
Lâm Mang khoan thai bước đi, khí thế toàn thân hắn tăng lên chóng mặt, chỉ
trong chốc lát đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong.
Pháp tướng nguyên thần bất chợt lóe lên, một đóa hoa nguyên thần cũng ngưng
tụ lại trong chớp mắt.
Chân khí, nhục thân, nguyên thần, ba đóa hoa cùng hiện ra.
Tam hoa tụ đỉnh!
Thiên nhân tam phẩm, thành công!
Nước chảy thành sông, tất cả đều là chuyện suôn sẻ.
Tam hoa xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, dẫn động nguyên khí thiên địa trút xuống
như thác lũ.
Cùng lúc đó, cơ thể Lâm Mang như biến thành một hố đen khổng lồ, điên cuồng
nuốt chửng nguyên khí thiên địa cuồn cuộn kéo đến, như tụ trăm sông thành
biển.
Lâm Mang khẽ nhướng mắt,
Nhìn con đường đen kịt đằng trước, như thể xuyên qua từng dãy nhà, ánh mắt
hắn nhìn về phía Bắc Trấn Phủ Ti ở phía xa.
Ngay khoảnh khắc tiếng sấm vang lên trên bầu trời, bóng dáng của Lâm Mang
vụt biến mất tại chỗ.
Lúc này, bên trong Bắc Trấn Phủ Ti,
"Ầm!"
Một căn nhà bất ngờ đổ sập, Viên Trường Thanh ngã nhào vào trong phòng, bụi
khói mịt mù.
"Khụ khụ..."
Cả người Viên Trường Thanh nhuốm đỏ chiếc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt,
mái tóc buông lơi tán loạn.
Trác Lăng Chiêu lãnh đạm nói: "Chấm dứt ở đây thôi".
"Kiếm đạo của ngươi rất tốt!"
"Đáng để học hỏi".
Thanh Long Kiếm trong tay hắn lóe lên những luồng sáng vô tận, kiếm khí như
một dải lụa xanh biếc rơi xuống, lao về hướng Viên Trường Thanh với thế như
cầu vồng xuyên nhật.
Một mũi kiếm thẳng tắp, thoạt nhìn thì chẳng có chiêu thức thừa nào, nhưng lại
bao hàm một kiếm đạo tinh túy nhất.
Kiếm ý đáng sợ bùng phát dữ dội từ dải lụa xanh kia, kiếm quang đi đến đâu,
không khí hai bên cũng tách ra, tạo nên hai luồng khí cuộn ngược.
Xa xa, Trương Huyền Viễn giận không kiềm chế được, muốn ngăn cản nhưng
lại bị Huyền Minh ngăn lại.
Viên Trường Thanh cười khổ một tiếng.
Rốt cuộc, kiếm đạo của hắn vẫn chưa hoàn chỉnh, kiếm khí xem ra thì cực kỳ
bùng nổ, nhưng lại không cách nào chiến đấu lâu dài.
Một khi kiếm khí tích tụ trong cơ thể đã cạn kiệt, thì y chẳng khác gì một kẻ vô
dụng.
Đối phó với những võ giả bình thường thì chẳng nói làm gì, nhưng lại đụng
phải vị Kiếm Thần Côn Lôn này cơ.
"Viên đại nhân".
"Đã chịu số phận rồi sao?"
Ngay lúc này, một giọng nói nhẹ bẫng thậm chí còn mang theo đôi chút thích
thú vang lên.
Ngay lập tức, trước mặt hắn đã có thêm một bóng người.
Viên Trường Thanh kinh hãi: "Lâm Mang!"
Y vô cùng quen thuộc với giọng nói này.
"Cút!"
Một tiếng thét lớn, kinh thiên động địa.
Nắm chặt Tú Xuân Đao, tùy ý chém một nhát, phá tan từng luồng kiếm khí, tỏa
ra khí tức đáng sợ khuynh đảo tứ phương.
Kiếm khí vỡ tan thành vô số mảnh vụn.
Sắc mặt Trác Lăng Chiêu hơi ngưng lại, lạnh lùng nói: "Ngươi chính là Lâm
Mang?"
Lâm Mang cầm đao chĩa xiên xuống đất, mái tóc đen tung bay tùy ý, từ từ
ngẩng đầu lên.
Một tia sét xé tan không trung!
Thân hình Lâm Mang biến mất trong nháy mắt, Đao Ý lạnh lẽo tột cùng bao
trùm xung quanh, hóa thành một phạm vi bao quanh cây đao, kèm theo một
giọng nói lạnh lùng cực độ:
"Tiểu tử giang hồ hèn mọn như ngươi, cũng xứng xưng hô thẳng tên của bản
quan này sao!"