Cùng với một tiếng kêu của thanh đao, ánh đao mơ hồ xé nát hư không.
Dùng bao nhiêu thủ đoạn đi chăng nữa thì trước thanh đao này cũng chỉ là vô
ích mà thôi.
“Phốc phốc!”
Người kia từ giữa ấn đường trở xuống, chia làm hai.
【 Điểm năng lượng +5.500.000 】
Lâm Mang liếc mắt, tiện tay chỉ ra một ngón.
Tru Thần, Tru Thánh, Tru Tiên Chỉ!
Một ngón tay bình thường, nhưng lại như tiếng rồng gầm giận dữ, phá vỡ giới
hạn của không gian.
Thanh Liên Thánh Sứ dưới ngón tay này mà thân thể dần dần tan biến.
"Kẻ thứ bảy!"
Tôn Ân vỗ vào hồ lô của mình, nhìn Lâm Mang với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Tất nhiên là không phải ngưỡng mộ Lâm Mang vì đã giết người. Hắn ta vốn
không thích những điều đẫm máu như thế này.
Mà là vì cơ hội kiểm soát được trận pháp này.
Trận pháp này ẩn chứa sự huyền bí của cảnh giới Thông Thiên, kết nối thiên địa
bằng trận pháp, nhờ đó tạo ra một lĩnh vực đặc biệt sánh ngang với cảnh giới
Lục Địa Chân Tiên ở nhân gian. Nếu có thể cảm ngộ trong quá trình này, chắc
chắn sẽ thu được vô số lợi ích.
Nếu vận may tốt còn có thể hiểu biết được sự huyền bí của cảnh giới Thông
Thiên.
Không biết Lâm Mang có cảm ngộ được điều gì từ trận pháp này không.
Cho đến tận hôm này, hắn ta vẫn không thể nhìn thấu được "người chết" này.
Những năm qua, ở tại Khâm Thiên Giám, hắn ta nhờ trận pháp này mà hiểu rõ
thiên địa nên tiến cảnh mới nhanh như vậy.
Việc tập hợp sức mạnh của cả một triều đại không phải dễ dàng như vậy.
Nhưng những người này cũng quá ngu ngốc.
Không chọn nơi nào khác lại chọn hoàng cung.
Một vị Lục Địa Chân Tiên ở nhân gian tốn cả nửa đời bố trí nên trận pháp làm
sao một lũ phàm phu tục tử này có thể phá được.
Nhưng hắn ta cũng không ngờ rằng bệ hạ lại giao quyền kiểm soát trận pháp
cho Lâm Mang.
Nếu khi đó vị này đột nhiên phản công, có lẽ bệ hạ sẽ phải hối hận.
Tôn Ân nghĩ như vậy, liền cúi người về phía Lâm Mang, vừa cười vừa nói: "Bái
kiến Lâm đại nhân."
"Xin chúc mừng."
"Tôn giám chính." Lâm Mang hơi gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Cất bước ra ngoài, bóng người như hòa vào thiên địa, chỉ một thoáng đã ở nơi
cách đó ngàn dặm.
Tôn Ân nhẹ nhàng thở dài, nhìn thấy đống thịt vụn trên mặt đất, Hắn thở dài
đầy cảm thán.
"Hai sứ giả Thanh Hồng này sợ rằng sẽ phải đoạn tuyệt rồi."
Hắn ta cũng hiểu đôi chút về phương pháp truyền thừa của Bạch Liên Giáo.
Sau khi hai người này không còn, nếu muốn bồi dưỡng được Thánh Sứ mới nữa
thì cũng không biết phải mất bao lâu.
...
Nhìn cánh cổng hoang cung gần trong gang tấc, ánh mắt Huyền Chân đột nhiên
sáng ngời, cố gắng tăng thêm tốc độ.
Trốn thoát!
Chỉ cần rời khỏi hoàng cung, tên ma đầu kia sẽ mất hết sức mạnh.
Đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu Huyền Chân lúc này.
Hắn ta biết rằng bên ngoài cung còn có một số Đại Tông Sư, hợp sức của mấy
người họ thì chắc chắn có thể giết chết ma đầu này.
Cứ để cổng sơn môn đóng thế này sao?
Hắn ta không cam tâm!
Nếu không trừ được ma đầu này, hắn ta sẽ phải hổ thẹn với danh phận phương
trượng Thiếu Lâm.
"Ma đầu!"
Huyền Chân sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Thiếu Lâm ta thề sẽ báo thù!"
Vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
"Đáng tiếc!"
"Ngươi đã không có cơ hội nữa rồi."
"Cái gì?"
Huyền Chân giật mình, rồi lập tức đồng tử co rụt lại.
Chỉ thấy ở phía trước, bóng dáng Lâm Mang như ma quỷ bất thình lình xuất
hiện trong màn mưa.
Trong mắt lóe lên một tia sáng của đao quang.
Trong tầm mắt của hắn ta, từng giọt mưa lúc này đều dừng lơ lửng giữa không
trung.
Ánh sáng đao quang phóng to nhanh chóng trong đồng tử.
Huyền Chân kinh hãi tột độ, vừa gào thét vừa triệu hồi nguyên thần pháp tướng,
thậm chí còn đốt cháy cả khí huyết.
Nhưng hắn ta không phải liều mạng mà là để thoát khỏi nơi này.
Hắn ta biết rất rõ rằng ở trong hoàng cung, hắn ta không có một chút cơ hội
chiến thắng nào.
"Ù!..."
Tiếng đao sáng loáng thoáng qua.
Ánh sáng Phật quang khắp trời trong phút chốc đã vỡ tan, một đóa liên hoa Phật
giáo đã vỡ tan thành từng mảnh.
Tú Xuân Đao đã trượt khỏi tay, hòa vào thiên địa.
"Phụt!"
Huyền Chân kinh ngạc cúi đầu, nhìn cây Tú Xuân Đao đâm vào ngực, vẻ mặt
đầy sự không cam tâm.
Ngay lúc này, Lâm Mang giơ tay nắm lấy cán đao rồi nhẹ nhàng khuấy động.
Đao khí xâm nhập vào cơ thể, trực tiếp xé nát kinh mạch toàn thân của Huyền
Chân.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Mạng từ từ nói: "Ta đã nói rồi, tai họa diệt vong của Thiếu Lâm bắt đầu từ
Huyền Chân các ngươi mà ra."
Ngay khi rút đao ra, cơ thể của Huyền Chân đã tan biến như làn khói bụi mù
mịt...
...
Bên ngoài Vũ Anh Điện,
Chu Dực Quân đứng trong màn mưa lớn, mặt không biểu cảm.
Trước mặt hắn, một người đang quỳ gối, chính là Lộ Vương.
Lâm Mang cố tình tránh xa Lộ Vương.
Dù sao cũng là anh em ruột của hoàng đế, hoàng đế sẽ xử trí như thế nào là việc
của hắn ta, nhưng không thể để hắn ta ra tay.
Ít nhất là không thể làm trước mặt hoàng đế.
"Bệ hạ!"