Một thư sinh trung niên, ngũ quan như đao khắc, lông mày sắc nét, trong mắt lộ
vẻ kiêu ngạo, khí khái hơn người.
Sắc mặt Viên Trường Thanh hơi ngưng lại, trầm giọng nói: “Kiếm thần Côn
Lôn, Trác Lăng Chiêu”.
Trong thiên hạ này, có thể có người mang kiếm ý thế này chắc chỉ có mình hắn
ta.
Chủ yếu là hắn ta nhận ra thanh kiếm kia chính là bảo kiếm trấn long.
Hắn ta chỉ không hiểu vì sao người này đột nhiên lại xuất hiện ở kinh thành.
Nếu nói là tới báo thù cho Côn Lôn Phái thì phải tới tìm Lâm Mang chứ?
Trác Lăng Chiêu cúi đầu nhìn Viên Trường Thanh, không có ý định giải thích,
chỉ nhàn nhạt nói: “Ra tay đi”.
“Giang hồ đồn đại, Viên Trường Thanh kiếm chỉ kinh thiên, luyện được kiếm
khí riêng biệt, Trác mỗ hôm nay muốn được lĩnh giáo một phen”.
Đột nhiên,
Trong Bắc Trấn Phủ Ti truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó lại xuất
hiện một bóng người nữa.
Chính là đạo sĩ Trương Huyền Viễn của Long Hổ sơn canh giữ bí khố.
Động tĩnh lớn như vậy ở bên ngoài, dù hắn ta không muốn phát hiện cũng khó.
Trương Huyền Viễn nhìn Viên Trường Thanh lại nhìn Trác Lăng Chiêu, trong
mắt lóe lên vẻ kiêng dè, hắn ta nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”.
“Không biết!”.
Viên Trường Thanh cười khổ lắc đầu.
Nhưng lúc này trong lòng hắn ta đã có một phỏng đoán táo bạo, chỉ là không
dám khẳng định chắc chắn thôi.
Quá hoang đường.
Đúng lúc này, Trác Lăng Chiêu đột nhiên bước tới một bước, kiếm ba thước
sáng lên.
Kiếm khí quanh người tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Kiếm thế tạo cho người ta cảm giác khí thế ngất trời.
Kiếm xuất ra, hư không ngưng đọng.
Viên Trường Thanh trong lòng giật mình, lập tức ngưng tụ kiếm chỉ, kiếm khí
kinh người phát ra từ khắp người.
Vô số kiếm khí lao tới từ bên trong cơ thể, mỗi một luồng kiếm khí dường như
đều dung hợp với chân lý võ đạo khác nhau.
Những chân lý võ đạo này hòa vào làm một, bao phủ quanh cơ thể, tạo thành
một lớp lá chắn tự nhiên.
Trương Huyền Viễn đứng bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc.
Thì ra Viên Trường Thanh đã đi đến bước này.
Ý chí võ đạo!
Hắn ta đã lĩnh ngộ được chân lý võ đạo chân chính của bản thân.
Dùng ý chí của bản thân tác động đến thiên địa, có thể coi là đã bước đến đỉnh
cao của Lục Địa Chân Tiên.
Quả nhiên là thiên tài xuất chúng.
Nhưng hắn ta không nhịn được liếc nhìn Trác Lăng Chiêu, người đàn ông
không phải hư danh, sẽ được xưng là kiếm thần sao lại là hạng người tầm
thường.
Ba ngàn kiếm khí áp chế bầu trời!
“Đi!”.
Viên Trường Thanh tùy tay chỉ ra một cái, một luồng kiếm khí lao thẳng về phía
Trác Lăng Chiêu.
Hai bên va chạm, vô số kiếm khí bắt đầu vỡ vụn, tường bao xung quanh sụp đổ
ầm ầm.
Ngói vỡ tung tóe!
Trác Lăng Chiêu khẽ gật đầu, ca ngợi: "Đúng là thiên tài xuất chúng".
"Kiếm thuật không tồi".
"Lấy bản thân dưỡng kiếm, tinh luyện kiếm khí nhập thể, ý tưởng táo bạo".
Viên Trường Thanh nhíu mày, trên mặt không có nhiều vẻ vui mừng.
Một kiếm này thoạt nhìn là hắn chiếm ưu thế, nhưng Trác Lăng Chiêu căn bản
chưa dùng hết sức, kiếm ý khủng bố ẩn chứa trong kiếm đó, khiến hắn cũng
phải thầm kinh ngạc.
Viên Trường Thanh bước lên, quát: "Đạo trưởng, mau đến Hoàng cung!"
Dù thế nào, Hoàng cung cũng tuyệt đối không được có chuyện.
Chỉ tiếc rằng, lệnh bài mở tầng chín bí khố lại không nằm trong tay hắn.
Sau lưng hắn, vô số kiếm khí bắt đầu tụ lại, tựa như một dòng sông kiếm khí đổ
xuống từ chân trời.
Từng đạo kiếm khí bắt đầu chồng chất, hòa hợp, tỏa ra uy thế vô cùng hùng vĩ.
Đầu ngón tay Viên Trường Thanh ngưng tụ một luồng kiếm sáng trắng nhạt.
Mưa nước khắp trời dường như đều tụ lại trong kiếm này.
Một đạo kiếm khí kinh người dài mấy chục trượng theo đó trảm ra, kiếm khí vô
biên càng giống như một mũi tên nhọn, bắn ra như mưa.
Nhà cửa sụp đổ ầm ầm, khói bụi cuồn cuộn.
Trong làn bụi mù, chỉ có hai bóng người không ngừng nhấp nháy, thoắt ẩn thoắt
hiện, kiếm quang tản ra chém nát mặt đất.
Nghe vậy, Trương Huyễn Viễn vừa nghe xong đã sửng sốt, rất nhanh đã phản
ứng lại.
Vừa định rời đi, đột nhiên ngoài viện truyền vào một tiếng tụng kinh.
"A Di Đà Phật".
Trong màn mưa xa xa, một bóng người có khuôn mặt vô cùng già nua từ từ
bước tới.
Bước chân rất nhẹ, thế nhưng vào khoảnh khắc chân vừa chạm đất, lại mang
đến cho người ta cảm giác như viên sỏi rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn từng
lớp sóng nước li ti.
Ngoại hình của hắn ta trông vô cùng đờ đẫn, cực kỳ bình thường, cao gầy, gầy
gò.
"Trương thí chủ, dừng bước đi".
Trương Huyễn Viễn cau mày, suy nghĩ một lát, kinh ngạc nói: "Huyền Pháp!"
Huyền Pháp Giới Luật Đường Thiếu Lâm, tăng nhân đời chữ Huyền năm xưa.
Giới Luật Đường Thiếu Lâm, một mực lấy trừ gian diệt ác làm nhiệm vụ, thời
trẻ Huyền Pháp lại càng là người kiệt xuất nhất trong đó, giang hồ có danh hiệu
"Tam tuyệt tăng".
Chỉ là đã nhiều năm nay hắn ta không còn xuất hiện trong giang hồ.