Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 274: Xác người nằm la liệt




Thôi Độc nhìn chằm chằm vào Lâm Mang, cố gắng phá vỡ tinh thần của hắn.
Càng chiến càng lo sợ!
Thiên phú kinh người Lâm Mang thể hiện khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Lâm Mang vô cảm, đột ngột bước tới một bước.
“Oanh!”
Mặt đất nổ tung!
Nước mưa xung quanh dường như bị một luồng khí rung chuyển, nổ tung vụn
vỡ trong nháy mắt.
Tú Xuân Đao ngang chém qua, vô cùng Đao Ý cuồn cuộn tới.
Một giọt mưa bị lưỡi đao sáng lòa cắt làm đôi, mép cắt phẳng phiu.
Mái tóc dài của Thôi Độc bay phấp phới trong gió, khuôn mặt già nua vô cùng
tàn nhẫn, bay lên không trung, trong tay dường như cuộn một luồng chân khí
kinh hoàng, bao trùm đánh xuống như thác lũ.
Tức thì, chân khí cực âm cực độc từ trời mưa ập tới.
Nước mưa đông cứng!
Thực vật tươi tốt trong sân chợt héo rũ.
Thiên địa nguyên khí hội tụ!
Là một Tông Sư thực thụ, một đòn ra tay liền thể hiện sức mạnh phi phàm.
Dùng ý thông Thiên Địa, đó là Tông Sư!
Chân khí hòa vào ý cảnh, hóa ảo thành thực.
Lâm Mang như mũi tên, Tiên Thiên Cương Khí bao quanh!
Móng vuốt của Thôi Độc va vào lớp Tiên Thiên Cương Khí, phát ra tiếng nổ
kinh hoàng.
Nhưng không thể xuyên thủng được một tấc.
Khuôn mặt hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, bất ngờ hỏi: "Đây là công phu gì vậy?".
Hắn là Tông Sư, thường một đòn đủ giết chết bất cứ ai ở Thiên Cương cửu
trọng.
Nhưng Lâm Mang không cho hắn ta cơ hội ngạc nhiên.
Ngay khoảnh khắc đó,
Lâm Mang nhắm mắt lại, mở ra, một luồng Đao Ý bá đạo tột cùng như xuyên
thẳng mây xanh.
Chân khí thuần dương cực kỳ thuần khiết và cương nghị bốc cháy trên lưỡi đao.
“Kẻ thuận ta, thì sống!”
“Kẻ nghịch ta, thì chết!”
"Đêm nay, không ai có thể cản ta!".
Giọng nói lãnh đạm cùng tiếng sấm ào ạt trên trời vang lên.
Trên người Lâm Mang như bốc cháy ngọn lửa, mưa lớn cũng không dập tắt nổi.
Trên trời, sương trắng bay lên.
Đao Ý hội tụ!
Trên đầu Lâm Mang hiện lên một thanh đại đao, từ từ hiện hình, Ma Ý ngút
trời.
Đây là một đao hắn huy động toàn lực.
Đao Ý cũng theo đòn đao của hắn mà rơi xuống.
Thiên Địa Nhất Đao!
"Hống—"
Có vẻ như tiếng Kinh Long gầm vang dài, vô biên đao khí dưới sự hỗ trợ của
thiên địa nguyên khí gào thét mà ra.
Đây là một đao tuyệt sát.
Sắc mặt Thôi Độc thay đổi lớn!
Hắn phóng ra toàn bộ chân khí, sử dụng tuyệt học cả đời.
Nhưng trước một đao này, tất cả đều trở nên vô cùng yếu ớt.
Đao khí kinh hoàng nuốt chửng ngươig hắn.
Bóng dáng Lâm Mang đã xuất hiện phía sau hắn.
Hắn cầm đao, lưỡi đao nhỏ vài giọt máu.
Phía sau, Thôi Độc giữ nguyên tư thế, mặt thoáng vẻ kinh hoàng.
Từ từ, thân thể hắn bị chia đôi ngay ngắn.
【 Điểm năng lượng +120000 】
Khi xác Thôi Độc vỡ vụn, bước chân Lâm Mang nhẹ chạm đất, đã như quỷ mị
lao về Dương Hợp Tu.
Hơn mười hộ vệ cố chặn trước mặt hắn, Lâm Mang lách người qua.
Trong tay là thanh Tú Xuân Đao, máu tươi lăn dài.
Chớp mắt sau,
Đầu người bay lên từ phía sau, xác ngã trong vũng máu.
Xung quanh dường như im ắng.
Cẩm Y Vệ chiến đấu với các hộ vệ, từng tên hộ vệ một điều bị ngã gục.
Đao của bọn hắn, áo choàng đã nhuốm đỏ máu.
Lâm Mang từng bước tiến về phía Dương Hợp Tu, nụ cười kỳ lạ.
Nụ cười đó khiến Dương Hợp Tu cảm thấy rét buốt khắp người.
Dương Hợp Tu dựa vào cột đình, áo choàng thấm ướt một mảng lớn, tóc rối bù.
Khuôn mặt già nua lộ vẻ hoảng sợ, căm phẫn.
"Bản quan là đại thần triều đình, ngươi không có quyền xét xử bản quan!"
"Tiểu tử!"
"Ngươi có biết giết bản quan sẽ..."
Lời chưa dứt, một vệt sáng đao trắng lóe từ trong màn mưa chém tới.
Một đao nhanh đến cực hạn!
“Phốc phốc!”
Đầu Dương Hợp Tu bay cao.
Trên mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng bất ngờ.
Lâm Mang đón lấy đầu Dương Hợp Tu, gầm lên: "Tội nhân Dương Hợp Tu sợ
tội tự sát!"
"Dương Hợp Tu mưu phản, tru di cửu tộc!"
Tiếng nói oang vang gần như át cả sấm sét trên trời!
Tức thì, cả phủ Thượng thư điều yên tĩnh.
"Vâng!"
Cẩm Y Vệ đồng loạt gầm lên.
Họ hiểu cấp trên, đêm nay qua đi, Dương Phủ sẽ không còn gà chó.
Lâm Mang thản nhiên ném đi đầu Dương Hợp Tu, bóng dáng như quỷ mị lướt
qua Dương Phủ.
Tốc độ của hắn rất nhanh!
Mỗi bước là khí thế điều tăng thêm một phần.
Chỉ trong chớp mắt, tinh thần khí lực đã leo lên đỉnh cao.
Xác chết khắp nơi!
Thây người nằm la liệt!
Nơi hắn đi qua, máu mưa bay tung tóe, xác vụn vãi đầy đất.
Từng cao thủ giang hồ sau đó đến cao thủ điều ngã xuống!
Là Hộ Bộ Thượng Thư, phủ hắn tất nhiên không thiếu thủ hạ, thậm chí trong đó
có cả cao thủ Thiên Cương Cảnh.
Mặc dù hắn khinh thường giang hồ, nhưng lại rất coi trọng tính mạng.
Đặc biệt là loại quan viên như hắn, không biết bao nhiêu người mong chờ cái
chết của hắn, bị ám sát vô số.
Nhưng lúc này, Lâm Mang như đi vào chỗ không người.
Một thanh Tú Xuân Đao, chém đầu người rơi rụng!
Bóng dáng Lâm Mang bay ra khỏi Dương Phủ.
“Ầm ầm!”
Trời vang lên tiếng sấm động, từ tầng mây sâu cuộn trào.
Lâm Mang cầm đao, từng bước đi ra ngoài Minh Chiếu Phường.