Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 262: Quà




Ngay khi dứt lời, tên đàn ông sẹo ở trên lưng ngựa liền quất một roi ngựa mạnh.
Mặt Hổ Tử thêm một vết thương chảy máu, người bay ngã xuống đất.
"Ti tiện dân đen!"
Tên đàn ông mặt sẹo gầm lên: "Ngươi tưởng lương thực này thu cho ta à?
Không, là thu cho triều đình, cho đại quân, ngươi tưởng ta là tướng quân mà
dám tham ô mấy thứ lương thực của ngươi à?".
"Ta nói cho ngươi biết, nếu đại quân không đủ ăn, về sau loạn quân lại tới, đại
quân sẽ chiến đấu thế nào!".
Tên đàn ông mặt sẹo mắng om sòm, ánh mắt đột nhiên thấy một người phụ nữ ở
xa xa trong trấn.
"Ha ha!".
"Anh em, có phụ nữ kìa!".
Tên đàn ông mặt sẹo đột nhiên nhìn Hổ Tử, lạnh lùng nói: "Người này chúng ta
cũng đã trưng thu, một tháng nữa sẽ trả lại.".
Mấy tên lính phía sau reo hò xông lên, túm lấy những người phụ nữ đang sợ
hãi, bỏ lên lưng ngựa.
Một số phụ nữ chạy vào nhà thì bị chúng phá cửa xông vào, nếu kháng cự sẽ bị
chém ngay.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trấn.
Hổ Tử bị quất ngã đột nhiên đứng bật dậy, mặt đỏ tai hồng gào lên: "Có còn
vương pháp nữa hay không?".
"Các ngươi còn là quân triều đình không?".
"Ta sẽ tố cáo các ngươi với châu phủ!".
"Ha ha!" Tên đàn ông trên lưng ngựa bật cười, chế giễu: "Vương pháp?".
"Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là vương pháp!".
Sắc mặt tên đàn ông dần lạnh lẽo, quát: "Xông lên, giết chúng!".
Hắn rút đao bên hông, chuẩn bị chém xuống.
“Hưu!”
Đột ngột, một tiếng xé gió thấu xương từ phía xa vọng lại.
Tiếp đó, một mũi tên màu đen bắn tới như chớp.
“Phốc phốc!”
Sức mạnh kinh hoàng trên mũi tên khiến tên đàn ông sẹo đang cầm đao bay
khỏi lưng ngựa, đóng đinh xuống mặt đất.
"Đại ca!".
"Đại ca!".
Các tên lính xung quanh kinh hoàng, sắc mặt thay đổi.
“Giá!”
“Giá!”
Tiếng móng ngựa như sấm!
Bụi mù cuồn cuộn!
Trong làn bụi, những bóng dáng đầy sát khí nhảy vọt ra.
Phi Ngư Phục, Tú Xuân Đao!
Áo choàng đen phấp phới trong gió mạnh.
Một người kinh hãi hét lên: "Là Cẩm Y Vệ - "
Thấy Cẩm Y Vệ đuổi tới phía sau, những tên lính mặc giáp sợ tái mặt, lạnh cả
sống lưng.
"Chạy mau!"
Mọi người chuẩn bị thúc ngựa bỏ chạy thì bỗng từ xa bay tới một đường lưu
quang màu bạc.
Đường lưu quang màu bạc nhanh đến cực độ, gần như không thể theo dõi dấu
vết.
Mơ hồ chỉ thấy trên trời lướt qua một vệt sáng mờ, vẽ nên một vòng cung.
Tức thì, chân ngựa của đám ngựa bị chặt đứt.
Người ngã ngựa đổ!
Lâm Mang đón lấy Viên Nguyệt Loan Đao quay trở lại, sắc mặt đầy vẻ lạnh
lùng.
Lúc này, Cẩm Y Vệ đuổi theo phía sau cũng vây tới từ mọi hướng, tuốt đao chĩa
tới.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu đi tới chậm rãi, nhìn xuống mọi người, lạnh lùng nói:
"Nói đi, các ngươi là ai!".
"Dám mạo danh binh sĩ, gan to thật!".
Một tiếng gầm như sấm rền chấn động lòng người.
Một trong số đám người vội nói: "Chúng ta là thuộc hạ dưới trướng của Lạc
tướng quân...".
“Phù phù!”
Chưa dứt lời, đầu người vừa mở miệng đã rơi xuống.
Sắc mặt Lâm Mang càng lúc càng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Cùng một lời, ta
không muốn lặp lại lần thứ hai!".
"Ai không muốn lên tiếng thì sẽ không bao giờ cần lên tiếng được nữa!".
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ, sắc mặt lúng túng.
Đột nhiên, trong mắt Lâm Mang hiện lên một vòng xoáy.
Trong đám đông, một nam tử mắt đăm đăm, mơ màng tự kể: "Chúng ta là Linh
Vân Sơn, Hắc Phong Trại sơn tặc, là trại chủ chúng ta ra lệnh cho chúng ta giả
làm quân dội của triều đình tới đây, tới thảm sát dân lành."
Lâm Mang chậm rãi rút ánh mắt về, bình tĩnh nói: "Giết hết đi!"
"Vâng!" Mọi người đồng thanh hô lên một tiếng, rút đao chém chết tất cả.
Lâm Mang nhìn đám dân làng, hỏi: "Ai biết Linh Vân Sơn ở đâu?"
Dân làng im lặng, mắt đầy vẻ sợ hãi.
"Ta biết!"
Đột nhiên, một giọng nói đang nén giận vang lên.
"Đại nhân, ta biết."
"Ta có thể dẫn các ngươi tới đó."
Người lên tiếng chính là Hổ Tử vừa nãy.
Lâm Mang liếc Đường Kỳ, ra lệnh: "Dẫn cả hắn theo, lên đường!"
...
Linh Vân Sơn,
Nằm trong phạm vi Nam Khang Phủ, rất nổi tiếng, được xem như số một Nam
Khang, dãy núi kéo dài tới nhiều châu phủ xung quanh.
Ngoài bản thân ngọn núi, còn một lý do quan trọng khác, đó là trên Linh Vân
Sơn có mười tám trại sơn tặc.
Giang hồ gọi là Linh Vân Thập Bát Phỉ!
Mười tám trại sơn tặc chiếm cứ các nơi hiểm yếu trên Linh Vân Sơn, triều đình
từng nhiều lần truy quét nhưng đều thất bại.
Linh Vân Sơn rừng rậm cây cối, độc trùng tràn lan, người bình thường vào núi,
chỉ cần sơ sẩy là không còn toàn thây.
Đường vào núi chỉ có vài con đường, nhưng cũng không thể cho đại quân đi lại.
Lúc này, trên đỉnh Linh Vân Sơn,
Một thanh niên cầm quạt lông đứng trên cao, mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Phong
cảnh ở đây thật không tồi."
Phía sau hắn, một thiếu nữ mặc váy xanh nói: "Công tử, có nên rời đi chưa?"
"Rời đi?" Dương Tuyên Thành cười nhẹ: "Chờ thêm chút nữa."
"Về kinh rồi cũng nên mang quà về cho phụ thân."
Thiếu nữ váy xanh nhướng mày, ngạc nhiên nói: "Công tử, không biết là quà gì,
Lục La sẽ sai người đi mua ngay."
"Ha ha!" Dương Tuyên Thành cười nhẹ, ý vị sâu xa nói: "Món quà này không
thể mua được."