Ánh mắt Chu Thường Lạc lóe lên, vẻ mặt có phần không tự nhiên, hắn ta khẽ
nói: "Bị tên phản tặc Chu Tái Xương giết."
"Hừ!"
Lâm Mang cười khẽ một tiếng, nhìn Chu Thường Lạc bằng ánh mắt nửa cười
nửa không, sâu xa nói: "Lời giải thích đó chỉ là nói cho bên ngoài thôi."
"Bệ hạ đã chấp chính hai năm, không lẽ lại không điều tra về chuyện lúc đó hay
sao?"
"Sự thật là thế nào, bệ hạ thật sự không biết một chút nào sao?"
Tay Chu Thường Lạc cầm chén rượu khẽ run lên, vô thức cúi đầu xuống, không
dám nhìn vào mắt Lâm Mang.
Hắn ta tất nhiên là đã điều tra, thậm chí còn không chỉ điều tra một lần.
Từ sau khi Vũ An Hầu phi thăng nửa năm, hắn ta đã phái người Tây Hán đi
điều tra việc này.
Mặc dù nhiều người im lặng không nói về việc này, nhưng dưới gầm trời này
không có bức tường nào không lọt gió, ắt sẽ có người chịu mở miệng.
Chính vì biết rõ nên hắn ta mới không dám nói gì, chỉ có thể giả vờ hồ đồ.
Lâm Mang đặt chén rượu xuống, đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa
sổ, thản nhiên nói: "Tiên đế không phải chết trong tay tên phản tặc, mà do bản
Hầu bức tử."
Đồng tử Chu Thường Lạc đột nhiên co lại, ngón tay cầm chén rượu trắng bệch,
hai bên thái dương toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn ta không ngờ Lâm Mang lại nói ra chuyện này.
Hơn nữa hắn ta chỉ điều tra ra được cái chết của tiên đế có liên quan đến Lâm
Mang, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng chính Vũ An Hầu đã đích thân bức tử tiên
đế.
Trong nháy mắt, một tia tức giận dâng lên trong lòng Chu Thường Lạc.
Thù giết cha, không đội trời chung!
Hắn ta muốn lớn tiếng quở trách Lâm Mang, nhưng khi lời nói đến bên miệng,
lại thấy khó lòng thốt ra, há miệng nhiều lần, cuối cùng vẫn không nói được câu
nào.
Hắn ta không phải không nói được, mà là không dám.
Lâm Mang nhìn Chu Thường Lạc, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tiên đế và bản
Hầu từng là quân thần, đi đến bước này, không ai muốn cả."
"Nhưng chuyện trên đời này vốn không thể trọn vẹn, hắn ta không chết thì ta
phải chết."
Con người ích kỷ là do bẩm sinh; không thể để họ tự nguyện chết được đâu.
Lâm Mang quay đầu lại, chỉ vào xà nhà sau lưng Chu Thường Lạc, bỗng cười
nói: "Ngươi biết không?"
"Hoàng đế trước kia cũng bị treo cổ chết trên xà nhà sau lưng ngươi đấy."
Nghe vậy, sắc mặt Chu Thường Lạc lập tức tái mét, hoảng sợ đến mức đứng
phắt dậy khỏi ghế.
Lâm Mang cười khẽ.
Mặc dù nhiều người biết chuyện này khi đó đều đã chết, nhưng hắn chưa bao
giờ nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi giấu giếm chuyện này, cũng chẳng cần thiết phải
làm vậy.
Biết là một chuyện, nhưng dám nói ra hay không còn là chuyện khác.
Lâm Mang gạt bỏ nụ cười trên mặt đi, nói hờ hững: "Thưa bệ hạ, từ lâu bản hầu
đã nói, bản hầu không hứng thú với ngôi vị hoàng đế."
"Là bậc thiên tử, ngươi nên nghĩ đến cách để người dân trong thiên hạ sống tốt
hơn, cách để duy trì cơ nghiệp của Đại Minh."
"Nhưng ngươi thì sao?"
Giọng điệu Lâm Mang bỗng trở nên lạnh lùng.
Bất chợt, nhiệt độ trong toàn bộ Vũ Đức Điện dường như giảm xuống đột ngột,
trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Lâm Mang lạnh lùng nói: "Khiến chiến tranh bùng nổ ở Liêu Đông, hàng vạn
binh sĩ bỏ mạng, mất thành Kiến Châu, giặc Thổ Man tràn xuống Nam Bộ, Lý
Thành Lương kiên trì phòng thủ ba tháng, mà kinh đô cũng không hề cử viện
binh đến."
"Ngươi đã bao giờ nghĩ đến hậu quả nếu mất Liêu Đông chưa?"
"Các trấn ở Ninh Hạ, nơi các bộ lạc Mông Cổ đánh phá biên giới, vô số dân
thường phải lưu lạc khắp nơi!"
"Các danh gia vọng tộc trong giang hồ nổi dậy, triều chính rối loạn, gian thần
tranh quyền!"
"Có phải đây là việc mà ngươi đang làm, đây có phải là đạo làm vua của ngươi
hay không?"
Mỗi lần Lâm Mang nói một câu, sắc mặt Chu Thường Lạc lại tái mét thêm một
phần, cơ thể run lên từng hồi, lảo đảo lùi về phía sau.
"Ta..."
Chu Thường Lạc mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Lâm Mang cười lạnh: "Chơi trò đùa bỡn tâm kế?"
"Dựa vào cái gì!?”
"Dựa vào đâu mà ngươi cảm thấy mình có thể chơi trò này giỏi hơn những vị
văn thần, võ tướng đã lăn lộn trên chốn quan trường mấy chục năm qua, ngươi
thực sự nghĩ rằng họ sợ ngươi lắm sao?"
"Hay là, ngươi cho rằng họ đều là những kẻ một lòng trung thành, sắt đá gan
góc?"
Lâm Mang từng bước tiến lại gần Chu Thường Lạc.
Chu Thường Lạc vô thức lùi liên tục về phía sau, cả người dựa vào chiếc cột
sau lưng.
Lâm Mang khựng lại, nhìn Chu Thường Lạc với vẻ mặt đầy vẻ kinh hãi, lạnh
lùng nói: "Lúc trước bản hầu đã cho ngươi một cơ hội rồi."
Sắc mặt Chu Thường Lạc hơi thay đổi.
Lời này của Lâm Mang khiến hắn ta đột nhiên cảm thấy bất an.
Mặc dù Chu Thường Lạc đã nắm quyền được vài năm, trên người cũng hình
thành một loại uy quyền, nhưng làm sao có thể so sánh được với Lâm Mang,
một võ thần đã từng chém giết trên chiến trường đầy huyết ảnh.
Chỉ một chút khí thế thôi cũng đủ khiến Chu Thường Lạc run sợ.
"Ngươi quả thực không xứng đáng với ngôi vị hoàng đế này."
Lâm Mang buông một câu rồi quay lưng bước ra khỏi điện.
Ngay lúc này, hai vị Cẩm Y Vệ đang đợi bên ngoài điện nhanh chóng đi vào.
Một người cầm lụa trắng, một người cầm bình rượu độc.