Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1194: Hầu Gia đã quay trở về?




Khóe môi Hàn Kiệt bỗng nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Vậy thì đuổi tên hoàng đế này của các ngươi rời đi."
Già Cốc Lặc gượng gạo đứng dậy, lạnh giọng nói: "Chu Thường Lạc, hãy nhận
thức cho rõ thực tại."
"Đừng có phạm vào chuyện ngu xuẩn!"
Sắc mặt Chu Thường Lạc đột nhiên thay đổi.
"Điên rồi!"
"Trẫm là thiên tử, đây là hoàng cung của trẫm."
"Già Cốc Lặc, to gan lắm, dám nói chuyện như thế với trẫm hả?"
"Hừ!" Già Cốc Lặc khịt mũi coi thường: "Coi như ngươi là hoàng đế đi, nếu
không có Cẩm Y Vệ thì ngươi là cái thá gì."
"Ngươi tưởng mình kiểm soát được mọi chuyện, nhưng kỳ thực chúng ta chỉ
chơi đùa với ngươi mà thôi."
Lời nói của Già Cốc Lặc như một nhát kiếm đâm thẳng vào trái tim hắn ta.
Chu Thường Lạc sắc mặt hơi thay đổi, lảo đảo lui về sau hai bước.
"Truyền lệnh!"
"Dẹp họ ra ngoài!"
"Xoẹt!"
Theo tiếng kêu sắc lẻm của lưỡi đao, Chu Thường Lạc đưa tay rút trường đao
của một lính thị vệ bên cạnh, giận dữ quát: "Đây là hoàng cung của Trẫm, sao
Trẫm có thể đi được chứ."
"Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc, di huấn của tiên tổ, Trẫm chưa
từng quên!"
Nếu như hôm nay ngoan ngoãn rời đi, thì làm sao có thể đáp lại được lời dạy
bảo của Hoàng Thái Hậu?
Lúc này, hắn là làm hoàng đế này vẫn được thiên hạ thần dân công nhận sao?
Tuy hắn ta đúng là không muốn chạm trán Cẩm Y Vệ, nhưng cũng muốn làm
một hoàng đế tốt, chứ không phải rơi vào cảnh chạy trốn khỏi hoàng cung như
một con chó bị lạc đường vào lúc này.
Trong khoảnh khắc này, trên mặt Chu Thường Lạc hiện lên một vẻ kiên quyết,
gầm lên: "Theo trẫm nghênh chiến!"
Già Cốc Lặc cười lạnh, lạnh lùng nói: "Không biết sống chết."
"Viên Trường Thanh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chẳng lẽ ngươi muốn đi
theo hắn chịu chết hay sao."
Viên Trường Thanh lạnh lùng nói: "Cơ mà ngươi lại là một vị Thượng sư Mật
Tông, quả là làm mất mặt Mật Tông."
Không ngờ một vị Thượng sư Mật Tông đường đường lại có thể vô sỉ đến mức
độ đó.
Già Cốc Lặc cảm thấy mất mặt, tức giận nói: "Viên Trường Thanh, cớ sao
ngươi lại ngoan cố!"
Nói xong liền trực tiếp ra lệnh cho các đệ tử Mật Tông xung quanh xông lên.
Ngay lúc này, những đệ tử Mật Tông xông lên trước mặt mọi người bỗng nhiên
bùng cháy.
Lửa màu vàng lấp lánh chói mắt.
Tiếng xé gió đột ngột nổi lên!
Một thanh Tú Xuân Đao như thể từ trên trời rơi xuống, cắm trên mặt đất.
"Ầm!"
Mặt đất vỡ tan, đá vụn văng tung tóe!
"Tại địa bàn của Hầu Gia này, từ bao giờ lại cho phép các người hoành hành!?"
Theo câu nói này vang lên, mây đen kéo đến từ khắp nơi trên bầu trời, trong
phút chốc ma khí ngập trời.
Cả hoàng cung chìm trong những đám mây đen vô tận.
Gió lạnh gào thét!
Ma khí gầm rú!
Huyết hải cuồn cuộn!
Một bóng hình cao lớn như ma thần hiện ra từ trong huyết hải, sát khí bao trùm.
"Đây là..."
Vẻ mặt Viên Trường Thanh hiện lên một chút kinh ngạc, ánh mắt nghi ngờ
không định.
Đồng tử của Hàn Kiệt đột nhiên co lại, nụ cười trên mặt biến mất, từng chữ một
nói: "Huyết Hà Đao Tôn!"
Ngay khi giọng nói của hắn ta vang lên, trong tầm mắt của mọi người đột nhiên
xuất hiện một bóng hình.
Vẫn là bộ áo choàng đen quen thuộc đó.
Áo choàng đen tung bay!
Tóc dài bay phấp phới!
Ngay lúc này, đội Cẩm Y Vệ đứng trong hoàng cung cảm thấy chấn động, đồng
loạt quỳ xuống đất.
"Hầu Gia!"
"Hầu Gia!"
"..."
Tiếng gào giận dữ vang lên như sấm rền, từng tiếng cao hơn, lan truyền khắp
hoàng cung...
Tiếng hò reo náo nhiệt vang vọng khắp nơi, xuyên qua từng bức tường cao của
hoàng cung.
Vô số Cẩm Y Vệ quỳ rạp xuống đất, gào thét khàn cả giọng, vẻ mặt không giấu
được sự kích động.
Hơn ba nghìn Cẩm Y Vệ cùng nhau hét lớn, chấn động cả vũ trụ.
Họ như muốn giải tỏa hết sự uất ức trong hai năm qua bằng những tiếng hò reo
này.
Một Sát Ý mạnh mẽ cũng bốc lên từ hàng nghìn Cẩm Y Vệ, khiến người ta kinh
hồn bạt vía.
Nhiều người giang hồ đang trên đường đến hoàng cung bỗng dừng bước, trên
mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nghi ngờ mình có nghe nhầm không.
“Bọn họ vừa hô gì cơ?”
“Hình như là Hầu Gia?”
Một người vô thức đáp lại.
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi.
Dưới thiên hạ ngày nay, còn ai có thể được đám Cẩm Y Vệ này gọi là “Hầu
Gia”?
Nhìn những người Cẩm Y Vệ đang quỳ gối, vẻ mặt điên cuồng xung quanh,
dường như có một tiếng sấm sét nổ vang trong đầu mọi người.
Mọi người ngước nhìn bóng người trên bầu trời, kinh ngạc không thôi.
Vũ An Hầu!?
Hắn quay lại rồi sao?
Trong lúc nhất thời, nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng mọi người, khắp
người run rẩy.
Cái tên này thật sự rất có uy lực!
Danh xưng này đã hơn hai năm không còn được nghe thấy trong giang hồ, thậm
chí nhiều người gần như đã quên mất.
Nhưng khi nó xuất hiện một lần nữa, họ mới phát hiện ra rằng nỗi sợ hãi ăn sâu
vào tận xương tủy chưa bao giờ biến mất.