Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1190: Hạ giới




Mãi cho đến khi đến được sâu trong Thiên Băng Chi Địa thì mọi người mới
dừng lại.
"A Di Đà Phật."
Hoằng Thiền chắp hai tay lại, ngước nhìn Độc Cô Kính Vũ, bình tĩnh nói: "Độc
Cô thí chủ, xin mời!"
Độc Cô Kính Vũ gật đầu, lấy ra một miếng ngọc bội, trên miếng ngọc bội này
ẩn hiện một chữ "Địa".
Thấy Độc Cô Kính Vũ lấy ra ngọc bội, Hoằng Thiền bấm ấn quyết, toàn thân
hiện ra bóng dáng một vị Phật uy nghiêm.
Bóng Phật khổng lồ ấy như một lòng bàn tay vung xuống như càn khôn, đập
xuống khoảng không vỡ vụn phía trước.
Gần như ngay lập tức, một đường thông đạo không gian đã bị phá vỡ, Độc Cô
Kính Vũ cũng thúc giục sức mạnh, kích hoạt sức mạnh trong ngọc bội.
Một bóng dáng Thiên Địa Chi Môn đột nhiên hiện lên.
Linh khí thiên địa hỗn loạn xung quanh gào thét, tràn ngập Thiên Địa Chi Môn.
Ngay lúc này, dù là Hoằng Thiền hay Độc Cô Kính Vũ đều hơi động lòng.
Hoằng Thiền vốn đã từng bay lên từ Thiên Địa Chi Môn nên không còn xa lạ gì
với cảnh này.
Khi nhìn thấy Thiên Địa Chi Môn, hắn biết rằng phương pháp này khả thi.
Độc Cô Kính Vũ hoàn toàn kinh ngạc.
Không ngờ một miếng ngọc bội nhỏ bé như vậy mà lại có tác dụng lớn như vậy.
Khuôn mặt Độc Cô Kính Vũ không khỏi nở một nụ cười.
Như vậy, họ hoàn toàn có thể đưa đệ tử của mình xuống trước thời hạn, đồng
thời nắm giữ quyền chủ động nhiều hơn.
Hoằng Thiền nghĩ không chỉ có vậy.
Hoằng Thiền lặng lẽ truyền âm cho Không Huyền bên cạnh: "Hạ giới chắc chắn
có bản nguyên của thiên địa, đây là nhân duyên của ngươi, sau khi xuống hạ
giới, ngươi nhất định phải chú ý đến các đệ tử xuất sắc của Phật Môn."
Không Huyền khẽ gật đầu.
Độc Cô Kính Vũ cười nói: "Hoằng Thiền đại sư, khi xuống hạ giới, phải làm
phiền các vị nhiều hơn để chăm sóc mọi người ở Kiếm Sơn của ta".
Mặc dù hắn cũng rất muốn xuống xem xét, nhưng giờ đã nắm được phương
pháp xuống hạ giới thì cũng không cần vội vàng.
Hơn nữa, gần đây có nhiều Võ Tiên liên tục xông vào Kiếm Sơn, nếu hắn không
có ở đó thì chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, hắn cũng không muốn vì
xuống hạ giới mà ảnh hưởng đến việc truyền thừa của Kiếm Sơn.
Dù không biết tình hình ở hạ giới nhưng hắn cũng có thể đoán ra được phần
nào.
Nếu có cường giả Võ Tiên, thì Hoằng Thiền và những người này sẽ không đến
Ngũ Phương Vực.
Một vị Võ Tiên, cộng với Hàn Kiệt đứng thứ sáu trên Chí Tôn Bảng thì đủ rồi.
Nếu không phải lần này Đại Trí Thiền Tự có Võ Tiên hạ giới thì hắn đã không
để một vị Võ Tiên rời đi, theo hắn thấy thì hoàn toàn không cần thiết.
Độc Cô Kính Vũ cũng không phải tay vừa, hành động này của Hoằng Thiền
khiến hắn nhận ra một chút bất thường.
Hạ giới chắc chắn có một chuyện cực kỳ quan trọng.
Hắn cũng không sợ Hoằng Thiền không giữ lời hứa, giờ ngọc bội này nằm
trong tay hắn, quyền chủ động nằm trong tay hắn.
Độc Cô Kính Vũ không xuống hạ giới thì đương nhiên cũng sẽ không để Hoằng
Thiền xuống hạ giới.
Cả hai bên cần phải cân bằng.
Một tia sáng khổng lồ từ trên không trung chiếu xuống, đi kèm với tiếng nổ lớn
ở trong rừng.
Trong chớp mắt, cây cối vỡ nát, khói bụi bay cao hàng trăm trượng, tạo thành
từng lớp từng lớp bao phủ khắp bốn phía.
Cột sáng chói mắt này hầu như nửa Đông Xương Phủ đều thấy rõ mồn một.
Chưa đầy bao lâu sau khi cột sáng ấy xuất hiện, bầu trời phía trên rừng núi đã
có người bay đến.
Nhưng nếu so với những người đến hạ giới, thì nhóm người này ít hơn hẳn, có
mấy người đã bỏ mạng trong cơn bão không gian.
Kể cả khi trong chuyến đi này có hai vị Võ Tiên, thì vẫn không cách nào có thể
bảo vệ được hết tất cả mọi người.
“Đây chính là hạ giới sao?”
“Thực là đáng thương cho nguyên khí của thiên địa ở đây.”
Hàn Kiệt khẽ nhíu mày, quan sát tình hình xung quanh, nét mặt lộ rõ vẻ khinh
thường.
Còn tưởng hạ giới này có gì ghê gớm lắm, trong loại hoàn cảnh như thế này, thì
làm sao có thể xuất hiện được cường giả?
Là Kiếm Tử của Kiếm Sơn đời này, có thể nói là người vô cùng tôn quý, bản
thân Hàn Kiệt đã quen với việc kiêu căng rồi.
Lần này được phái đến hạ giới, nếu không phải là lệnh của sơn chủ, thì hắn ta
căn bản sẽ chẳng đến.
Lý Thanh An cũng chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh.
Thật khó để tưởng tượng, một nơi mà nguyên khí của thiên địa cằn cỗi đến vậy,
mà lại có thể bồi dưỡng ra được một đám quái vật như thế.
Không Huyền chắp tay lại, niệm một tiếng Phật hiệu, trong mắt hiện lên vẻ nhớ
nhung.
“Cuối cùng cũng đã trở về.”
Có thể người khác sẽ không cảm thấy gì, nhưng đối với hắn, thì nơi này dù sao
cũng là quê hương của hắn.
Hắn đã gần ngàn năm chưa trở về.
Những người quen biết năm xưa, có lẽ cũng chẳng còn nữa rồi chăng?
Lý Thanh An nhìn sang phía Không Huyền, cười nhạt nói: “Đại sư Không
Huyền, ở đây, ngài là chủ, việc tiếp theo sẽ phải phiền ngài rồi.”
Thực ra hắn cũng không nhất thiết phải đi theo Không Huyền, nhưng trước khi
đi, sơn chủ đã dặn, nhất định phải giám sát chặt chẽ con lừa trọc này.
Để một vị Võ Tiên đi theo hộ tống, Đại Trí Thiền Tự chắc chắn không chỉ đơn
giản là để lánh nạn.