Huống hồ thứ này có thể khiến cho sáu vị Võ Tiên coi trọng, nhất định là bảo
vật.
Hiện tại thứ này đang nằm trong Kiếm Sơn của hắn, cho dù có chia sẻ với Đại
Trí Thiền Tự, thì hắn cũng nắm thế chủ động.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: "Một chiếc chìa khóa thông tới hạ giới!"
"Cái gì?" Độc Cô Kính Vũ sững sờ một hồi, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bừng
tỉnh nói: "Thảo nào."
Độc Cô Kính Vũ lập tức động lòng.
Hắn biết rất rõ về chuyện Ngũ Vực sụp đổ, mặc dù hiện tại còn chưa ảnh hưởng
tới Trung Vực, nhưng chẳng bao lâu nữa, Trung Vực nhất định sẽ bị liên lụy.
Trước thảm họa trời sập, cho dù là Võ Tiên cũng chẳng thể làm gì được.
Những người vẫn luôn tìm kiếm hạ giới không chỉ có người phi thăng lúc trước,
mà còn cả những người như bọn họ.
Mặc dù Hạ Giới hoàn cảnh không bằng Ngũ Phương Vực, thế nhưng với bản
lĩnh của bọn họ, hoàn toàn có thể xuống Ngũ Phương Vực càn quét một vòng,
sau đó mang theo bảo vật trở về Hạ Giới.
Độc Cô Kính Vũ nhìn Hoằng Thiền một cái, thâm ý nói: "Hoằng Thiền đại sư
nói cho ta biết chuyện này, chẳng lẽ không sợ đồng ngươi của bọn ghi hận sao?"
Hoằng Thiền bình thản nói: "Đây là biện pháp giải cứu thiên hạ chúng sinh, vốn
dĩ không nên che giấu."
"Lúc trước chúng ta đến thế giới này, chính là gánh vác nhân quả ở thế giới này,
hiện giờ Thiên Địa sụp đổ, chúng sinh gian nan, bần tăng đương nhiên nên trả
món nợ nhân quả này."
"Còn người khác nhìn như thế nào, bần tăng cũng không quan tâm."
"Huống hồ..." Hoằng Thiền dừng một chút, nhìn Độc Cô Kính Vũ, bình thản
nói: "Thí chủ sẽ nói chuyện này ra ngoài sao?"
Con người đều ích kỷ, Độc Cô Kính Vũ là người như thế nào, hắn rất rõ ràng.
Chuyện này vốn không thể che giấu được bao lâu, Kiếm Sơn sớm muộn gì cũng
biết được, vậy thì thay vì thế, không bằng hợp tác trực tiếp với hắn ta.
Hợp tác thì đôi bên cùng có lợi!
Độc Cô Kính Vũ híp mắt, không nhịn được vỗ tay, cười nhẹ: "Hoằng Thiền đại
sư tâm mang thiên hạ, bản tọa bội phục."
Còn lời nói này có mấy phần là thật, cũng chỉ có bản thân hắn biết được.
"Hợp tác vui vẻ!"
Độc Cô Kính Vũ cười nhẹ một tiếng.
Bây giờ đã biết rõ ngọn nguồn sự việc, mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
Nếu như có thể xuống Hạ Giới trước, bọn họ chắc chắn có thể chiếm được thế
chủ động.
Bắc Trấn Phủ Ti bên trong,
Hiện giờ, rất nhiều Cẩm Y Vệ đều kéo đi tiền tuyến biên cảnh, toàn bộ Bắc Trấn
Phủ Ti cũng thưa thớt.
Viên Trường Thanh sai người mời đến giám chính Tôn n của Khâm Thiên
Giám.
Gặp phải Viên Trường Thanh sắc mặt âm trầm, trong lòng Tôn n lập tức đoán
được.
Tôn n không khỏi thở dài, nhỏ giọng nói: "Tình hình rất tệ hại?"
Nói thật, với địa vị của hắn ta, thì sớm đã có thể rời đi từ lâu.
Ban đầu, hắn ta cũng chỉ vì bí mật của Thông Thiên Cảnh, thế nên mới đồng ý
đảm nhiệm chức vụ giám chính này, chứ chưa bao giờ có ý định tận trung vì
hoàng thất.
Dù vậy, Tôn n cũng không phải là kẻ vong ơn phụ nghĩa.
Hắn ta có thể bước vào Thông Thiên Cảnh, hoàn toàn là nhờ Vũ An Hầu, lúc
trước khi Vũ An Hầu phi thăng, triều đình tạm thời không có ai chủ trì, nên mới
lưu lại.
Viên Trường Thanh đưa tay day day huyệt Thái Dương, thở dài nói: "Vừa rồi
thái giám trong cung tới truyền khẩu dụ của bệ hạ, bảo chúng ta vào cung."
"Hừ!" Tôn n hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Lũ Phiên Tăng Mật Tông kia
còn đáng ghét hơn đám đầu trọc Thiếu Lâm nữa."
Mặc dù hắn ta không ưa lối hành xử của Thiếu Lâm, nhưng dù sao thì Thiếu
Lâm cũng là một phái lớn Phật Môn, còn biết giữ thể diện, nhưng đám người
Mật Tông này, lại hành sự cực kỳ vô sỉ.
Gần đây, rất nhiều quan viên phản chiến, cũng là vì sự dẫn dắt của pháp môn
tinh thần của Mật Tông.
Đằng này, Mật Tông lại bị phong làm quốc giáo, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng
không tiện ngăn cản chúng tiếp xúc với các quan viên.
Tôn n nhíu mày nói: "Ngươi định làm thế nào?"
Viên Trường Thanh thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Hiện giờ, biên cảnh bất ổn,
không dễ để trở mặt với chúng, nếu không triều cục nhiễu loạn, thì biên cảnh sẽ
lâm nguy mất."
Nếu như là trước đây, thì hắn ta đương nhiên không sợ, nhưng hiện tại, vị lão
Shaman Mông Cổ kia đã ở cảnh giới Thông Thiên, nếu để cho hắn biết được
tình hình bất ổn của kinh thành, thì nhất định sẽ ra tay, đến lúc đó, tất nhiên đại
quân sẽ thương vong rất nhiều.
Hiện giờ, cả hai bên đều rất ăn ý, trên chiến trường, cảnh giới Thông Thiên
không ra tay.
Tôn n hơi bực tức.
Viên Trường Thanh trầm giọng nói: "Ta có thể vào cung, nhưng Tôn đại nhân,
ngươi không thể vào cung, như vậy thì Mật Tông mới có thể kiêng kị."
Bản thân hắn ta cũng là người của triều đình, đứng trước chuyện này thì rất khó
từ chối, nhưng Tôn n thì lại không có nỗi lo này.
"Cái này..." Tôn n do dự nói: "Một mình ngươi vào cung, liệu sẽ có nguy hiểm
không?"
Viên Trường Thanh lắc đầu nói: "Yên tâm đi, hiện tại, Già Cốc Lặc sẽ không ra
tay đâu."
"Ta vào cung đây."