Bất kỳ một thanh kiếm nào ở đây cũng đều là bảo kiếm có danh tiếng trong đời,
chủ nhân trước đây của chúng đều là những nhân vật tài hoa tuyệt đỉnh.
Là Thánh địa kiếm đạo của Trung Vực, cho nên không có ai dám khiêu khích
uy nghiêm của họ.
Nhưng gần đây, Thánh địa kiếm đạo nổi tiếng thiên hạ này lại liên tục có người
đột nhập.
Trong đại điện, Độc Cô Kính Vũ - Sơn chủ đương nhiệm của Kiếm Sơn mặt
mày u ám, cả đại điện như thể bị bao phủ bởi một sát ý nồng đậm.
"Đây đã là người thứ mấy rồi?"
Các trưởng lão trong điện nhìn nhau, Đại trưởng lão của Kiếm Sơn là Lý Thanh
An thở dài nói: "Thứ sáu rồi!"
Gần đây Kiếm Sơn thường xuyên có người ngoài đột nhập, mấu chốt là những
người này không hẹn mà gặp, toàn bộ đều là Võ Tiên.
Chết tiệt!
Hắn ta không hiểu nổi, những Võ Tiên này rốt cuộc là muốn cái làm gì?
Nếu như thật sự muốn xin bảo kiếm, thì cứ nói một tiếng, Kiếm Sơn bọn họ đâu
phải không muốn cho.
Một thanh kiếm mà thôi, giá trị của nó chẳng đáng bằng một vị Võ Tiên.
Sáu vị Võ Tiên đấy!
Cho dù là Kiếm Sơn cũng chưa từng có.
Trong mắt Độc Cô Kính Vũ tràn đầy sát ý, lạnh lùng nói: "Bọn chúng tuyệt đối
không phải vô duyên vô cớ mà đến Kiếm Sơn của ta, trong Kiếm Sơn chắc chắn
có thứ mà bọn chúng muốn có".
Điều làm hắn ta tức giận chính là, hắn ta lại không biết được rốt cuộc thì những
người này đến để làm gì.
Hắn ta cũng từng nghĩ đến chuyện bắt sống một người, nhưng sau một hồi giao
thủ, hắn ta lại vô cùng kinh ngạc.
Những Võ Tiên đến đây có thực lực rất không tầm thường, thậm chí còn có thể
nói là rất đáng sợ.
Trong đó có hai người, hắn ta cảm thấy đối phương cố ý nương tay, mục đích
chính là không muốn để lộ thân phận thực sự của mình.
May mà những người này chỉ hành động riêng lẻ, dường như không thuộc về
cùng một thế lực, nếu như đến từ cùng một thế lực thì Kiếm Sơn chắc chắn
nguy to.
Đúng lúc này, một đệ tử từ bên ngoài điện bước vào, cung kính nói: "Sơn chủ,
bên ngoài sơn môn có một hòa thượng của Đại Trí Thiền Tự cầu kiến".
Độc Cô Kính Vũ nhíu mày, hỏi: "Hắn có nói rõ lai lịch của mình không?"
Người của Phật Môn Tây Vực sao lại đặt chân đến Trung Vực?
"Hoằng Thiền!"
Độc Cô Kính Vũ nhíu mày sâu hơn.
"Cho hắn vào đi!"
"Thôi, ta đích thân đi!"
Độc Cô Kính Vũ bước ra một bước, thân ảnh biến mất bên trong đại điện, rất
nhanh sau đó đã đến bên ngoài sơn môn.
Tại chân núi Kiếm Sơn, Hoằng Thiền một tay lập ở trước ngực, bình tĩnh tụng
một tiếng Phật hiệu.
"Độc Cô sơn chủ, đã lâu không gặp."
Độc Cô Kính Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi đến đây làm gì?"
Hắn biết rõ thân phận của Hoằng Thiền, chỉ là người này thực lực không yếu,
Kiếm Sơn của hắn cũng không muốn làm con chim đầu đàn.
Thế lực của Phật Môn Tây Vực vốn chẳng hề yếu, chuyện phi thăng không ít
người biết, nhưng cũng chẳng ai vạch trần.
Liều chết chiến đấu?
Không có mấy người nguyện ý.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: "Bàn với Độc Cô sơn chủ một vụ hợp tác."
"Hợp tác?" Độc Cô Kính Vũ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Lão hòa
thượng ngươi lại đang tính toán chuyện quái quỷ gì đây?"
"Chẳng phải ban đầu các ngươi chiếm lấy Tây Vực còn chưa đủ sao?"
Hoằng Thiền lắc đầu, bình tĩnh nói: "Độc Cô thí chủ nói vậy sai rồi, đó là lựa
chọn của chúng sinh."
Độc Cô Kính Vũ khoát tay nói: "Thôi, mấy lời này cũng chẳng cần phải nói
nữa, không biết hợp tác mà ngươi nói đến rốt cuộc là gì?"
Hoằng Thiền nhìn Độc Cô Kính Vũ, nhàn nhạt nói: "Gần đây Kiếm Sơn có
người ngoài vào không?"
Con ngươi của Độc Cô Kính Vũ đột nhiên co lại.
Sắc mặt của Độc Cô Kính Vũ trong nháy mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Là
người của các ngươi?"
Lúc đầu hắn còn tò mò về thân phận của những người này.
Võ Tiên của Ngũ Vực đều được đếm trên đầu ngón tay, trong số đó rất nhiều
người hắn đều biết.
Nếu như những người này là người phi thăng, thì tất cả đều giải thích được.
"Cũng coi như vậy!" Hoằng Thiền gật đầu, nói: "Chỉ là bọn họ không phải
người Phật Môn chúng ta."
Độc Cô Kính Vũ cười lạnh nói: "Xem ra Kiếm Sơn ta có thứ mà các ngươi
cần."
"Là ngươi cũng tới vì thứ đó đúng không?"
"Đúng vậy!"
Hoằng Thiền cũng chẳng giấu diếm, gật đầu thừa nhận.
Trên mặt Độc Cô Kính Vũ lộ ra một tia mỉm cười, đưa tay ra hiệu: "Hoằng
Thiền đại sư, mời vào trong!"
"Ta có hơi hứng thú với vụ hợp tác mà ngươi nói rồi."
Hoằng Thiền lắc đầu nói: "Cứ ở đây là được."
Độc Cô Kính Vũ cười cười, cũng không miễn cưỡng.
Lão hòa thượng này đúng là đủ cẩn thận.
"Nói đi."
"Rốt cuộc là hợp tác gì."
"A Di Đà Phật." Hoằng Thiền khẽ tụng một tiếng hiệu Phật, chắp hai tay lại,
trầm giọng nói: "Tiểu tăng có thể nói cho Độc Cô thí chủ biết bọn chúng rốt
cuộc vì sao mà tới, cũng có thể nói cho ngươi biết công dụng của thứ này,
nhưng thứ này cần phải chia sẻ với Đại Trí Thiền Tự chúng ta."
Độc Cô Kính Vũ nghe vậy, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Có thể!"
Hắn ghét nhất là cảm giác không biết gì này.