Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1179: Tâm tư khó mà bình tĩnh được




Sức mạnh của thiên địa từ khắp bốn phương tám hướng kéo đến, tựa như xé nát
không gian, phá hủy mọi thứ, sáng rực chói mắt.
Tia sáng của đao pháp m Dương xoay chuyển tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt,
trong chớp mắt, không gian như đông cứng lại.
Đao pháp này giờ đây không chỉ liên quan đến khí m Dương, mà còn là sức
mạnh sinh tử.
Trời sập vốn đã muôn vật tuyệt diệt, nơi đó có nhiều quy tắc về sinh tử nhất.
Lấy khí m Dương làm gốc, mở rộng thành quy tắc sinh tử.
Đao phong tới đâu, phá hủy mọi thứ ở đó!
Mọi dấu hiệu của sự sống đều tiêu tan.
Bốn phương tám hướng, chằng chịt những lưỡi đao khí bao phủ, hướng về phía
Ngộ Pháp lao tới.
“Phốc phốc!”
Chân nguyên hộ thể của Ngộ Pháp bị chém nát trong nháy mắt, đao khí chém
lên thân thể của Ngộ Pháp.
Trong chớp mắt, luồng đao khí đáng sợ đã nuốt chửng lấy thân thể của Ngộ
Pháp, máu thịt văng tung tóe.
Trong chốc lát, không còn xác chết!
【 Điểm năng lượng +55 tỷ 】
Im lặng…
Bốn bề lặng ngắt như tờ, đám người đứng đó như mất hồn, ngước nhìn lên trời,
kinh hãi khôn nguôi.
“Ngộ Pháp… chết rồi sao?”
Có người ấp úng lên tiếng, vẻ mặt hoang mang.
Đều là Võ Tiên, chẳng lẽ khoảng cách lại quá lớn như vậy sao?
Cần biết là Ngộ Pháp cũng từng là người thứ ba trên Chí Tôn Bảng, không phải
kẻ yếu.
Trần Ôn Tài sắc mặt nghiêm trọng, thầm nghĩ: “Người này vừa mới trở thành
Võ Tiên, vậy mà đã có được thực lực như vậy, quả là có chút đáng sợ”.
Một hồi lâu sau, mọi người mới hoàn hồn, nhìn lên bầu trời, thấy một bóng hình
cao ngạo đứng đó, sắc mặt phức tạp.
Một trận chiến thành danh!
Họ như thể có thể thấy trước sự trỗi dậy của Thiên Hạ Minh tiếp theo.
Nhưng ngay cả Thiên Hạ Minh, để có được vị thế như hiện tại, họ cũng phải
mất hàng trăm năm, mà trong đó cũng không hoàn toàn là công lao của riêng
Thượng Quan Phiên Vân.
Ngay cả khi là Thượng Quan Phiên Vân, thời trẻ cũng không có được thành tích
lừng lẫy như vậy.
Mọi người chợt nhớ ra rằng, đây không phải là Võ Tiên đầu tiên chết dưới tay
Lâm Mang.
Tất cả ánh nhìn trong chớp mắt đổ dồn về hướng Thượng Quan Phiên Vân trên
đài cao nhìn xem hắn ta phản ứng ra sao.
Thượng Quan Phiên Vân không hề để ý đến ánh nhìn của mọi người, hờ hững
nói: "Người đâu, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này."
Ánh mắt hắn ta bình thản, không lộ vẻ mừng giận, trên mặt cũng không biểu lộ
bất cứ cảm xúc gì, khiến cho mọi người có chút thất vọng.
Lâm Mang vẫn ung dung bình thản, chắp tay xá một cái: "Một chút ân oán riêng
tư, đã làm ảnh hưởng đến đại điển Thiên Hạ Minh, mong Thượng Quan Minh
Chủ lượng thứ."
Thượng Quan Phiên Vân cười to nói: "Có thể thấy một trận chiến giữa Võ Tiên
trong thời đại này, cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có."
Ngay lúc đó Lâm Mang sải bước đi về phía Võ Cuồng đang bất tỉnh ngay tại
sân.
Mặt những người thuộc Thái Bình Giáo đồng loạt biến sắc, họ vội bước tới, nói:
"Lâm thành chủ xin hãy dừng tay."
"Võ Cuồng không biết mắt mà va chạm với Lâm thành chủ, Lâm thành chủ
lượng thứ, tha cho Võ Cuồng một mạng, Thái Bình Giáo chúng ta sẽ vô cùng
cảm kích."
Dù rằng họ chẳng muốn lên tiếng trước, nhưng Võ Cuồng sau cùng cũng là
người được Thái Bình Giáo bồi dưỡng, đã kỳ vọng to lớn vào hắn.
"Cút!"
Lâm Mang tuỳ ý nói một câu, trên không gian bỗng bùng lên hỏa diễm, Chân
dương chân hỏa rơi vào toàn thân Võ Cuồng.
Trong nháy mắt, lửa bùng lên ngùn ngụt!
Võ Cuồng kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết, dãy dụa mấy cái rồi tắt thở
hẳn.
"Lâm thành chủ..."
Một trưởng lão của Thái Bình Giáo sắc mặt thay đổi, vừa định mở miệng, thì
giây tiếp theo đã cảm thấy một sức mạnh kinh khủng từ thiên địa giáng xuống,
thân thể bất giác quỳ xuống đất.
"Bùm!"
Đầu gối của hắn ta đập mạnh xuống đất, máu chảy đầm đìa, mặt mày hốt hoảng.
Lâm Mang liếc nhìn vài người, thản nhiên nói: "Cần ta phải nhắc lại câu nói đó
thêm lần nữa không?"
Mấy người đột nhiên hoảng hốt, không dám nói một lời, đỡ trưởng lão của Thái
Bình Giáo đang quỳ trên đất, xoay người bỏ đi.
Thượng Quan Phiên Vân nhìn về phía Lâm Thủ Quyền đang sửng sốt một bên,
thản nhiên nói: "Tiếp tục đại điển!"
Lâm Thủ Quyền định thần lại, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc, hắn ta vội
vàng gật đầu, tiếp tục chủ trì đại điển.
Lâm Mang sải bước quay về vị trí của mình.
Chỉ là mấy người ngồi bên cạnh Lâm Mang như ngồi trên đống lửa, trong số đó
có lão tổ Lăng Gia, người của Ngũ Hành Cung, cũng có cung chủ của Vạn Hoa
Phiêu Hương Lâu, Vu Vân Lan.
Ngược lại, Vương Cổ sau khi kinh ngạc, trong lòng lại vô cùng vui mừng.
Lâm Mang có thể trở thành Võ Tiên, địa vị của Kim Hà Vương Thị sau này
trong giang hồ không cần nói cũng biết.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Mang sẽ thôn tính Kim Hà Vương Thị, nói
thật lòng, với gia cảnh của Vương Thị, e là hắn cũng chẳng thèm để mắt tới.
Đại điển Thiên Hạ Minh vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng lúc này mọi người đều cảm
thấy tâm tư khó mà bình lặng được.