Chỉ là Phật Môn Tây Vực ít khi rời khỏi Tây Vực, chẳng lẽ lần này đến Đông
Vực là để tham dự đại điển của Thiên Hạ Minh?
Nhưng Tây Vực và Thiên Hạ Minh trước giờ vốn không có mấy giao tình.
Thượng Quan Phiên Vân hơi cau mày.
Hắn nhớ rằng mình không hề mời Phật Môn Tây Vực đến, không hiểu sao họ
lại đến Đông Vực?
"A di đà Phật".
Cùng với tiếng Phật trầm bảng vang lên, Ngộ Pháp xuất hiện ở cửa, toàn thân
giống như được bao phủ bởi một tầng Phật Quang rực rỡ.
Một khí thế vô biên bùng nổ, tạo ra cảm giác áp bức cực mạnh.
Ngộ Pháp hơi nâng mắt lên nhìn Thượng Quan Phiên Vân đang đứng trên bục
cao, chắp tay thành kính nói: "Thượng Quan thí chủ, tiểu tăng là Ngộ Pháp của
Đại Trí Thiền Tự, không mời mà đến, thật đáng xấu hổ".
"Cái gì?"
Lúc này, đám đông lại càng náo động hơn.
"Thần Hỏa Tăng Ngộ Pháp!"
"Thì ra là hắn ta!"
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Do Ngộ Pháp rất ít khi rời khỏi Tây Vực nên nhiều người chỉ biết tới tên chứ
chưa từng gặp mặt hắn.
Ánh mắt Thượng Quan Phiên Vân hơi nheo lại, đánh giá Ngộ Pháp một cách
đầy ẩn ý, bình tĩnh nói: "Người đâu, dọn chỗ ngồi!".
Ngộ Pháp cũng chẳng hề che giấu khí tức của mình nên ngay từ lần đầu nhìn
thấy, Thượng Quan Phiên Vân đã nhận ra rằng người từng đứng thứ 3 trên Chí
Tôn Bảng này đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên.
Tuy nhiên, dù Ngộ Pháp đã trở thành Võ Tiên, Thượng Quan Phiên Vân cũng
chỉ thấy cảm khái chứ chẳng hề lo lắng.
"Quả đúng là đệ tử của Đại Trí Thiền Tự!"
Mặc dù hắn không coi trọng Ngộ Pháp cho lắm nhưng không thể phủ nhận rằng
Đại Trí Thiền Tự có năng lực đào tạo đệ tử vượt xa nhiều môn phái khác.
Thiên Hạ Minh thua kém hoàn toàn ở điểm này.
Các cường giả của Thiên Hạ Minh hầu hết đều là những khách khanh giống như
tông môn trong giang hồ, số lượng đệ tử cốt cán thực sự không nhiều.
Nhưng Phật Môn Tây Vực đến thì chính là đang muốn làm gương tốt, tuy hắn
không mời Đại Trí Thiền Tự nhưng trong đại điển của Thiên Hạ Minh vào lúc
này, hắn không thể đuổi người của Đại Trí Thiền Tự đi trước sự chứng kiến của
mọi người được.
Với việc những người của Đại Trí Thiền Tự Tây Vực đến thì danh tiếng của
Thiên Hạ Minh cũng sẽ tăng lên, đây cũng không phải là điều tồi tệ gì.
"A di đà Phật".
Ngộ Pháp khẽ tụng một câu kinh Phật, nhìn về phía Thượng Quan Phiên Vân,
bình tĩnh nói: "Hôm nay đến đây ngoài việc chúc mừng ra, tiểu tăng còn có một
chuyện khác muốn nói".
Thượng Quan Phiên Vân hơi nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"
Ngộ Pháp tụng một câu kinh Phật, bình tĩnh nói: "Sư đệ của tiểu tăng đã bị hại ở
Đông Vực, hôm nay đến đây là muốn đòi lại công lý cho sư đệ Diệu Tịnh, cũng
muốn nhờ mọi người làm chứng".
Mọi người nhìn nhau, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Diệu Tịnh?
Hạng chín Thiên Bảng?
Đúng lúc này, Ngộ Pháp bỗng quay đầu nhìn về phía Lâm Mang, trên khuôn
mặt bình tĩnh thoáng hiện lên một chút lạnh lùng, mày kiếm dựng ngược, lạnh
lùng hỏi: "Lâm Mang, sư đệ của ta có chết trong tay ngươi không?"
Lời nói nhàn nhạt tựa như tiếng trống vang dội, quanh quẩn bốn phía, khiến mọi
người nhất thời phải kinh ngạc.
Về chuyện của Diệu Tịnh, thật ra nhiều người không biết, những người biết
cũng không nhiều.
Không ngờ rằng hạng chín Chí Tôn Bảng lại chết trong tay Lâm Mang.
Mọi người không hiểu sao lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Trong chớp mắt, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Mang, rất muốn xem
Lâm Mang sẽ trả lời như thế nào.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lâm Mang vẫn bình tĩnh, thản
nhiên nói: "Không sai".
Trong lòng hắn khá bất ngờ.
Không ngờ hòa thượng Đại Trí Thiền Tự này lại đích thân đến.
Nghe Lâm Mang đích thân thừa nhận, mọi người càng thêm kinh ngạc.
Mặc dù trong lòng cũng đoán Lâm Mang đủ sức lọt vào top 10 Chí Tôn bảng,
nhưng khi thực sự nghe được tin này, trong lòng vẫn vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, Thượng Quan Phiên Vân cau mày nói: "Ngộ Pháp, đây là Đông Vực".
Việc gây rối trên đại điển của Minh chủ Thiên Hạ Minh, chẳng phải là không
coi Thiên Hạ Minh ra gì sao?
Biểu cảm của Ngộ Pháp vẫn như cũ, trên mặt cũng không nhìn thấy sự sợ hãi
đối với Thượng Quan Phiên Vân: "Xin hỏi Thượng Quan Minh Chủ, nếu có
người giết người của Thiên Hạ Minh, thì Thượng Quan Minh Chủ sẽ xử lý như
thế nào?"
Thượng Quan Phiên Vân đột nhiên sa sầm mặt.
Bốn phía nhất thời yên tĩnh, bầu không khí trở nên vô cùng vi diệu.
Mọi người nhìn Ngộ Pháp, vô cùng kinh ngạc.
Thượng Quan Phiên Vân là người thế nào?
Dám nói chuyện với Thượng Quan Phiên Vân như vậy, e rằng cả giang hồ cũng
không có mấy người.
Gia hoả này bị điên rồi sao?
Ngộ Pháp chắp một tay trước ngực, bình tĩnh nói: "Thượng Quan Minh Chủ,
chuyện này là ân oán riêng giữa bần tăng và Lâm Mang, không liên quan gì đến
Tây Vực, càng không liên quan gì đến Đại Trí Thiền Tự".
"Bần tăng đã rời khỏi Đại Trí Thiền Tự từ lâu!"
Lời nói này của Ngộ Pháp đương nhiên không phải là sự thật.
Lâm Mang giết người của Đại Trí Thiền Tự, nếu Đại Trí Thiền Tự không làm gì
cả, về sau còn đảm nhiệm vai trò thủ lĩnh Phật Môn Tây Vực như thế nào.