Tuyết lớn bay đầy sân, bầu trời âm u khiến bầu không khí trở nên vô cùng ngột
ngạt.
Trong sân im vắng, hai người đến từ hạ giới nhìn nhau từ xa.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Mang nhanh chóng tan biến, cười giơ tay ra nói:
"Mời!"
Ngay từ khi nhìn thấy đá kỳ lạ tại Đoạn Long Nhai, trong lòng hắn đã sớm có
suy đoán.
Trước đây Trương Tam Phong đã nói rằng truyền nhân của Thiên Sư Long Hổ
Sơn vẫn còn, nếu như người này để lại truyền thừa ở thế giới này thì chắc chắn
cũng vẫn còn.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là quốc sư lừng danh thời Đường lại tìm đến hắn.
Trên mặt Viên Thiên Cương nở nụ cười nhàn nhạt, khí chất phiêu diêu xuất trần
tỏa ra từ người hắn ta khiến Tô Văn Nghiên ở một bên khâm phục.
Lâm Mang phất tay ra hiệu Tô Văn Nghiên rời đi.
Dưới đình
Lâm Mang rót một tách trà mời Viên Thiên Cương, hỏi: "Không biết nên xưng
hô là gì?"
Viên Thiên Cương khẽ cười, hỏi: "Chẳng phải Lâm thành chủ đã đoán ra từ sớm
hay sao?"
Lâm Mang im lặng.
"Không biết Viên Quốc Sư đến Ung Châu để làm gì?"
Viên Thiên Cương liền không mở lời mà đánh giá Lâm Mang.
"Quái lạ!"
"Quái lạ!"
Viên Thiên Cương liên tục lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Mang, dường như
không hiểu biết, hắn ta do dự nói: "Rõ ràng là tướng số chết yểu, thế nhưng hiện
tại lại có tuổi thọ ngàn năm, tướng công hầu sang quý thì càng nhiều, tướng
mạo của Lâm thành chủ khiến người ta không thể không kinh ngạc."
"Viên mỗ đã gặp qua không biết bao người, nhưng chưa từng có ai giống như
Lâm thành chủ."
Hắn ta tự nhận mình là người tinh thông thuật xem tướng số, không ai sánh
bằng trên đời, nhưng tướng mạo của Lâm Mang lại khiến hắn ta không thể hiểu
nổi.
Lâm Mang bình tĩnh nói: "Viên Quốc Sư, nói như vậy có hơi quá khiếm nhã
không?"
Nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh.
Những kẻ tu đạo bói toán này đúng là không thể xem thường.
Nếu như đối phương không biết về chuyện xuyên không thì có lẽ đã đoán ra
được lai lịch thực sự của hắn.
"Là Viên mỗ đã khiếm nhã."
Viên Thiên Cương khẽ gật đầu, nhưng lại nhìn Lâm Mang một cách đầy ẩn ý,
tạm thời đè nén sự nghi ngờ trong lòng.
Viên Thiên Cương chậm rãi nói: "Thật ra ngay từ khi ngươi ngộ ra Đại Động
Chân Kinh mà ta để lại dưới đá Đoạn Long Nhai, ta đã biết rồi."
"Lúc đầu đến thế giới này, ta đã từng lĩnh ngộ tại Đoạn Long Nhai, sau đó đột
nhiên có cảm giác, tính ra rằng sẽ có một người từ hạ giới hơn đến đây, vì vậy ta
đã cố ý để lại Đại Động Chân Kinh, coi như là kết thành một mối lương duyên."
Nói xong, Viên Thiên Cương bỗng cảm thán cười một tiếng, giọng điệu như
đang chế nhạo bản thân: "Tưởng rằng đã tính toán hết mọi chuyện, nhưng ai mà
biết được điều này có phải là định mệnh không chứ?"
Lâm Mang nhấp một ngụm trà trên bàn, hoàn toàn không hứng thú với những
vấn đề học thuật đau đầu này, nói thẳng: "Viên Quốc Sư, vậy hãy nói thẳng đến
mục đích của ngươi đi."
Viên Thiên Cương thở dài, hỏi: "Viên mỗ có một chuyện muốn hỏi, không biết
hiện tại hạ giới là thời đại nào?"
"Đại Minh!"
Lâm Mang đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói.
"Thời gian trôi qua nhanh thật."
"Xem ra Đại Tống cũng đã kết thúc."
Viên Thiên Cương cảm thán một câu, nhìn Lâm Mang nói: "Hôm nay đến đây
là muốn hợp tác với Lâm thành chủ."
"Hử?" Lâm Mang nhíu mày, kinh ngạc nhìn Viên Thiên Cương, tò mò hỏi:
"Hợp tác cái gì?"
"Trở về hạ giới!"
"Trở về hạ giới?" Lâm Mang lắc đầu cười nói: "Viên Quốc Sư, tuy rằng ta mới
phi thăng lên thế giới này nhưng muốn rời đi bằng cách nào thì ta thực sự không
biết."
"Sợ rằng sẽ khiến Viên Quốc Sư thất vọng."
Một vẻ nghi hoặc hiện lên trên khuôn mặt Viên Thiên Cương.
Hắn ta có thể nhìn ra rằng Lâm Mang không hề nói dối.
Viên Thiên Cương nhíu mày, dường như nhớ ra điều gì đó, rút ba đồng tiền từ
trong tay áo ra, tùy tiện tung lên.
Đồng tiền rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng động leng keng.
Viên Thiên Cương giọng trầm trầm nói: “Không đúng, quẻ bói cho thấy, cơ
duyên hạ giới này, chính là ở trên người Lâm Thành chủ.”
Lần này đến lượt Lâm Mang hoang mang.
Hạ giới ư?
Đúng là hắn không biết làm sao để hạ giới.
Viên Thiên Cương cũng chú ý tới vẻ mặt của Lâm Mang, đắn đo rồi hỏi: “Gần
đây, Lâm Thành chủ có từng thu được bảo vật gì không?”
Thần sắc Lâm Mang khẽ động.
Nếu nói là bảo vật, đúng là hắn cũng từng thu được một ít.
Xá lợi của Tà đế, đan dược không biết tên, còn có miếng… ngọc bội kia nữa!
Viên Thiên Cương vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Lâm Mang.
“Viên Quốc Sư chờ một chút!”
Lâm Mang đứng dậy ra ngoài, nhanh chóng lấy xá lợi của Tà Đế tới đây.
“Có phải vật này không?”
Viên Thiên Cương nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, lắc đầu:
“Không phải vật này!”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Mang bỗng nảy sinh suy đoán.
Viên Thiên Cương cũng không định dông dài nữa, trực tiếp nói: “Lâm Thành
chủ, từ xưa đã có câu, quân tử nói chuyện không vòng vo, bản tọa rất tự tin với
quẻ bói của mình, vật đó nhất định ở trên người ngươi.”