Với uy thế hiện giờ của Đại Trí Thiền Tự, muốn tìm đệ tử nào mà chẳng được.
Đang khi Tống Sầu trầm tư suy nghĩ, Lâm Mang bỗng triệu hồi pháp tướng
nguyên thần, đột nhiên tung ra một quyền.
Vô Địch Bá Quyền!
Một quyền trông có vẻ đơn giản bình thường, nhưng lại giống như thiên thạch
rơi xuống vậy, phát ra tiếng nổ chấn động, không gian vì thế mà run rẩy, linh
khí thiên địa xung quanh tức thì tiêu tan.
Lúc trước hắn nhờ Xá Lợi Tà Đế mà lĩnh ngộ được thiên địa không chỉ có thể
ngộ ra được một Thần Thông, mà còn có cả sự lĩnh ngộ đối với quy tắc của
thiên địa.
Ngay khi một quyền đánh ra, thanh đao trong tay đồng thời phá tan kết giới.
Tống Sầu sắc mặt kinh ngạc.
Chỉ đành vội vàng nâng tay lên đỡ.
"Ầm!"
Một quyền này của Lâm Mang trực tiếp đánh bay Tống Sầu ra ngoài, khiến sắc
mặt của hắn cũng vô cùng âm trầm.
Một Võ Tiên như hắn, vậy mà lại bị một hậu bối giang hồ ép lui, cho dù nơi này
không có ai nhìn thấy, hắn cũng thấy mất mặt.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này hắn còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở
trong giang hồ?
"Tên tiểu tử!"
"Lão phu kiên nhẫn có giới hạn, đừng có mà không biết điều không uống chỉ
thích uống rượu phạt.”
Sắc mặt Tống Sầu trở nên vô cùng u ám, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Võ Tiên thì sao chứ, chẳng phải
ta cũng từng giết qua rồi sao!"
Ngay từ giây phút giao đấu, hắn ta đã đoán ra thực lực của đối phương.
Tống Sầu lạnh lùng nhìn Lâm Mang, lạnh giọng nói: "Xem ra bí mật trên người
ngươi nhiều hơn ta tưởng."
"Thiên phú dị bẩm, thân thế bí ẩn..."
Tống Sầu nhíu mày, đột nhiên sắc mặt biến đổi, chuyển thành cười lớn.
"Ha ha!"
"Lão phu biết rồi!"
"Không ngờ, lại có ngoài ý muốn vui mừng như thế này."
Từ sớm, sau khi đến Đông Vực, hắn ta đã dò hỏi về tin tức của Lâm Mang.
Đối với nhiều chuyện của Lâm Mang, hắn ta cũng có nghe phong phanh, nhưng
lúc đầu cho rằng người ta cường điệu quá thôi, nay đích thân gặp rồi mới biết
đúng là không tầm thường.
Nhưng điều khiến hắn ta ngoài ý muốn chính là thân phận của Lâm Mang.
Nụ cười trên mặt Tống Sầu dần biến mất, nhìn chằm chằm Lâm Mang, từng chữ
từng chữ nói: "Ngươi là người phi thăng!"
"Ngươi cũng giống đám người đó!"
"Ta đổi ý rồi!"
Tống Sầu nét mặt tươi cười, quát lên: "Tên tiểu tử, mau nói cho ta biết, Thiên
Địa Chi Môn rốt cuộc ở đâu?"
"Ngươi chắc chắn biết tung tích của Thiên Địa Chi Môn, bằng không những tên
kia đã không cố chấp như thế đâu."
Tống Sầu cuối cùng cũng biết tại sao lão hòa thượng kia bất chấp phá giới cũng
phải để hắn ta đưa người này về đây.
Về người phi thăng, hắn ta từ lâu đã tìm hiểu qua.
Lúc đó Tứ Vực sụp đổ, hắn ta còn chưa bị nhốt vào Trấn Ma Tháp.
Giờ đây, đến cả Đông Vực cũng có xu hướng suy bại, nhiều nhất chống đỡ được
thêm trăm năm nữa, chắc chắn sẽ lại một lần nữa đón chào đại kiếp.
Hắn ta không muốn giống như đám người kia, trở thành thứ nửa người nửa quỷ.
Còn về lời hứa của hắn ta, trước chuyện này, lời hứa liệu là cái thá gì.
Lâm Mang híp mắt, mặc dù Tống Sầu một câu nói đã vạch trần thân phận của
mình, nhưng trên mặt hắn cũng không có mấy phần hoảng loạn.
Lâm Mang cười nhạt: "Xem ra là có người nhờ ngươi đến đây rồi."
Vốn tưởng là tên này từ lâu đã biết được thân phận của mình, nhưng theo lời tự
thuật của hắn vừa rồi thì hắn không hề biết, mà là có người nhờ hắn ra tay.
Có thể nhờ được một vị Võ Tiên ra tay, nhìn khắp Ngũ Phương Vực đều không
có mấy người.
Nếu suy xét kĩ các thế lực mà hắn đã đắc tội thì Ngũ Hành Cung không có, kẻ
này mặc dù toàn thân đều là ma công nhưng cũng không phải danh môn chính
phái của Bạch Liên Giáo
Nếu Vô Sinh Lão Mẫu mà đích thân ra tay thì chẳng cần gì phải mời người này
đến.
Lâm Mang cười lạnh, mỉa mai nói: "Thật là Đại Trí Thiền Tự."
"Những con lừa trọc này thật sự càng ngày càng tốt!"
“Ta thực sự đã gửi ngươi, một Ma Đạo, đến đây.”
"Ta có chút tò mò, ngươi, một cái Ma Đạo, lại có thể hợp tác với người Phật
Môn."
Vùng Phật Môn Tây Vực cách trở hẳn so với vùng Trung Vực, những cường giả
Phật Môn không thể đi qua vùng này, đành phải mời những kẻ Ma Đạo như
Tống Sầu.
“Tiểu tử giỏi lắm!”
“Vừa có trí tuệ vừa có tài.”
Tống Sầu cười lạnh, nhàn nhạt nói: "Lão phu lại có chút thưởng thức ngươi rồi,
nói ra vị trí của Thiên Địa Chi Môn, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Lâm Mang nhìn cây đao gãy trong tay, vung tay ném sang một bên, bình tĩnh
nói: "Ngươi đã quá coi trọng bản thân mình rồi."
Tống Sầu sắc mặt lạnh lùng xuống, hừ lạnh nói: "Ghét nhất là những loại thiên
tài tự phụ như các ngươi."
Nói xong, thân ảnh Tống Sầu đột nhiên biến mất khỏi chỗ cũ, trong chớp mắt đã
xuất hiện trước mặt Lâm Mang, hung hăng vung chưởng đánh xuống.
So với lần trước, lần này Tống Sầu thật sự ra tay nghiêm túc, toàn lực không hề
giữ lại chút nào.