Lâm Mang liếc nhìn về màn sương trắng xa xa, thầm nghĩ: "Chỉ sợ không chỉ
đơn giản như vậy."
Ngay cả hai vị Võ Tiên cũng đích thân ra mặt, Ngụy Vinh Sinh càng là bại lộ
thân phận che giấu đã lâu của mình, trong số những Nguyên Linh này, rất có thể
có người có thực lực ngang ngửa với Võ Tiên.
Tạ Yên vẫn luôn im lặng, cười nói: "Ngụy lão ca yên tâm đi, mấy thứ ma quỷ
này, cũng không phải chưa từng thấy."
Lâm Mang kinh ngạc nhìn Tạ Yên một cái.
Cách xưng hô này không đơn giản.
Ngụy Vinh Sinh thở dài, nói rằng: "Nếu không phải thiếu người, Ngụy mỗ cũng
không muốn nhờ Tạ trang chủ xuất sơn."
"Làm phiền Tạ trang chủ xuất sơn, Ngụy mỗ trong lòng thấy áy náy."
Tạ Yên không để ý, khoát tay nói rằng: "Ngụy lão ca mời, có vào hang hùm ổ
sói, lão bà này cũng phải liều mạng một phen."
"Đi thôi!"
Tạ Yên cầm gậy chống, bước ra một bước, trong chớp mắt liền biến mất trong
màn sương mù.
Sau khi Tạ Yên rời đi, những người của Thiên Hạ Minh theo Thượng Quan
Phiên Vân vào cũng lần lượt bước vào vùng sương trắng.
Lâm Mang thu hồi tầm mắt, chắp tay chào Ngụy Vinh Sinh, định rời đi.
"Lâm thành chủ, khoan đã!"
Ngụy Vinh Sinh đột nhiên lên tiếng, gọi Lâm Mang lại.
Lâm Mang dừng lại, quay người nhìn Ngụy Vinh Sinh với vẻ kinh ngạc, hỏi
rằng: "Ngụy cung chủ còn chuyện gì sao ạ?"
Ngụy Vinh Sinh im lặng một lúc, thở dài, khẽ nói: "Nếu Lâm thành chủ có tiền
bối trong sư môn..."
Ngụy Vinh Sinh không nói hết lời sau đó, nhưng cả hai đều hiểu ý của nhau.
Lâm Mang bề ngoài vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại nhịn không
được bật cười.
Đây là đang nghi ngờ hắn có người chống lưng sao?
Hay là, đây chỉ là một lời thăm dò?
Lâm Mang nhìn xuống màn sương mù bên dưới, lắc đầu nói rằng: "Ta cũng
không lường trước được, chuyện lại nghiêm trọng đến vậy."
"Nhưng ta đã ở Đông Vực, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn."
Nói xong, liền dẫn người bước vào vùng sương trắng bên dưới.
Câu trả lời mập mờ như vậy, ngược lại khiến Ngụy Vinh Sinh không thể nắm
chắc.
Nếu Lâm Mang hứa, nếu sau lưng hắn ta thực sự có cường giả, vậy cũng có thể
giải quyết chuyện này sớm.
Nếu không có, vậy chứng tỏ Lâm Mang đang nói dối, sau lưng hắn ta chẳng có
ai hết, như vậy thì hắn ta cũng không cần phải kiêng dè nữa.
Lần này cục diện sụp đổ khủng khiếp ở Đông Vực có thể nói là thu hút ánh mắt
của không ít người trong giang hồ.
Nhưng kể từ khi Ngũ Hành Cung hạ lệnh cấm đoán thì toàn bộ khu vực Đông
Bộ đều bị phong tỏa hoàn toàn.
Trăm năm qua Ngũ Hành Cung luôn bảo trì sự khiêm tốn trên giang hồ, mãi cho
đến lần này người ta mới cảm nhận được sự oai phong của Ngũ Hành Cung.
Ngũ Hành Cung liên hợp với Thiên Hạ Minh, triệu tập phân nửa thế lực cấp Chí
Tôn toàn bộ Đông Vực, phong tỏa bốn châu ở khu vực Đông Bộ, đã khiến cho
giang hồ nổi lên một trận sóng to gió lớn.
……
Lâm Mang vừa tiến vào khu vực sương mù trắng, trong lòng liền giật mình.
Trên trời dưới đất tràn ngập các loại nguyên khí lộn xộn hỗn tạp, xa xa trên mặt
đất toàn là cát vàng, không nhìn thấy một chút sức sống nào.
Trên mặt đất khe núi chằng chịt, nứt ra vô số hẻm núi to lớn, sâu không thấy
đáy.
Ở bên ngoài chỉ nhìn thấy một mảnh sương mù trắng, nhưng khi tiến vào khu
vực sương mù này, tất cả mọi thứ trước mắt lại vô cùng rõ ràng.
Xa xa còn có thể nhìn thấy nhiều dãy núi trùng điệp, tuy nhiên một số nơi lại tối
đen như mực, tựa như một vực sâu, nuốt chửng tất cả.
Lâm Mang muốn đạp hư không mà đi, rất nhanh mày hơi nhíu lại, vẻ mặt tỏ ra
kinh ngạc.
Quy tắc bị phá vỡ của nơi này thật sự đã ảnh hưởng đến hắn.
Mặc dù vẫn có thể đạp hư không mà đi, nhưng so với bên ngoài thì vất vả hơn
nhiều.
“Đúng là có hơi mong chờ Nguyên Linh mà Ngụy Vinh Sinh nói.”
Lâm Mang tự nhủ một tiếng, đạp hư không mà đi, phóng về phía trước.
Dựa theo chỉ thị của trận bàn trong tay hắn thì ít nhất hắn cần phải di chuyển về
phía trước mấy vạn dặm.
Ở điểm này, Ngụy Vinh Sinh không nhắm vào hắn, vì hắn đã quan sát, khoảng
cách giữa một vị Chí Tôn của Ngũ Hành Cung và hắn cũng tương đương như
vậy.
Những Chí Tôn có thực lực yếu hơn như Vương Cổ, phạm vi chỉ thị của trận
bàn rõ ràng gần hơn nhiều.
Đi được hơn nửa canh giờ, Lâm Mang đột nhiên bị một tràng tiếng cầu cứu thu
hút.
Trên con đường phía trước, một nhóm người ăn mặc như người trong giang hồ
đang chạy trốn nhanh chóng, vừa chạy vừa kêu cứu.
Lâm Mang từ trên cao nhìn xuống, lặng lẽ quan sát nhóm người này.
Số người không quá đông, chỉ có sáu người, trong đó có một ông lão, một đứa
trẻ, những người còn lại đều là nam nhân trung niên.
Trong số đó thực lực mạnh nhất là ông lão, có cảnh giới Thông Thiên.
Đang đuổi theo bọn họ là một nhóm võ giả giang hồ tay cầm đao kiếm.
Không đúng!
Lâm Mang nhanh chóng nhận ra, những người đó mắt đỏ như máu, trong mắt
tràn ngập lòng tham, biểu cảm tà dị.
Điều mấu chốt là trạng thái của bọn họ rất không bình thường.
Trên người bọn họ không cảm nhận được chút hơi thở nào của người sống,
nhưng lại tỏa ra đao động nguyên thần rõ ràng.
“Chẳng lẽ đây chính là Nguyên Linh?”