Không lâu sau, võ giả ở các châu đã tập hợp đầy đủ, tất cả đều lên đường tới
Đông Vực.
Ung Châu Thành, tửu lâu.
Một lão giả da mặt âm lãnh, mặc áo ngắn màu xám đi vào, ánh mắt u tối khiến
người khác sởn gai ốc.
Ngay sau khi lão đi vào, cả tửu lâu dường như tràn ngập một luồng khí lạnh.
Mọi người trong tửu lâu chỉ nhìn thoáng qua cũng sợ hãi rùng mình, vô thức
muốn rời khỏi nơi này.
Tiểu nhị của tửu lâu cố lấy can đảm bước tới, khẽ hỏi: "Khách quan, ngài muốn
dùng gì?"
Tống Sầu hé miệng, rõ ràng đang cười nhưng trông còn đáng sợ hơn cả khóc,
cười nhạt nói: "Lấy mười cân loại rượu ngon nhất của các ngươi."
Bị nhốt quá lâu trong Trấn Ma Tháp, bây giờ hắn chỉ muốn nếm thử rượu của
các vùng, bù lại những năm nợ nần.
"Vâng… vâng, vâng."
Tiểu nhị của tửu lâu liên tục gật đầu, sau đó vội vàng quay người bỏ đi.
Tống Sầu tặc lưỡi không vui: "Bây giờ người ta sợ nhát thế hả?"
"Ta có đáng sợ vậy không?"
Tống Sầu lắc đầu, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, quan sát xung quanh.
"Ung Châu Thành này cũng không tệ."
Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã bê rượu tới, cung kính nói: "Khách quan, rượu của
ngài đây."
"Chờ chút…"
Tống Sầu gọi to tiểu nhị đang định rời đi.
Tiểu nhị khựng lại, rụt rè quay người, giọng run run nói: "Khách quan, ngài còn
chuyện gì không?"
"Ta hỏi ngươi một người."
Tống Sầu nâng bình rượu trên bàn lên uống cạn, rồi hỏi: "Thành chủ Ung Châu
Thành của các ngươi đi đâu rồi?"
Hắn tới nơi này cũng dùng sức mạnh nguyên thần thăm dò, trong thành không
có người nào Chí Tôn cả.
Rõ ràng là người hắn muốn tìm không ở trong thành.
Kể từ khi rời khỏi Tây Bộ, hắn đã nhanh chóng tới Đông Vực.
Tống Sầu này tuy là Ma Đạo nhưng cả đời xem trọng uy tín, đã hứa sẽ hợp tác
với lão hòa thượng, hắn chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Huống chi lão hòa thượng này không dễ trêu chọc, hắn không muốn được tự do
rồi lại trở về nơi quỷ quái tăm tối đó.
Hắn vừa đi đã nghe nói, Đại Trí Thiền Tự đã tuyên bố với các chùa khác rằng
hắn trốn khỏi Trấn Ma Tháp.
Khốn nạn!
Trơ tráo!
Hắn đã ra ngoài như thế nào, chẳng lẽ Hoằng Thiền không biết hả?
Hắn biết Hoằng Thiền có ý gì.
Làm thế vừa có thể tránh ảnh hưởng danh tiếng của Đại Trí Thiền Tự, nếu hắn
thực sự không giữ chữ tín, lão hòa thượng cũng có lý do để bắt hắn quay về.
Quan trọng là chuyện này cho dù hắn có ra mặt nói thì cũng chẳng mấy ai tin.
Chỉ vì hắn là Ma Đạo, từ trước đến nay chẳng ai tin hắn.
Hắn cũng lười giải thích về chuyện này.
Tiểu nhị do dự một lúc, lắc đầu nói: "Tiểu nhân không rõ lắm, chỉ biết là bọn họ
đi về hướng đông."
"Nghe nói dạo này có nhiều thế lực kéo tới Đông Bộ, ngay cả Ngũ Hành Cung
và Thiên Hạ Minh cũng có người tới."
Trong tửu lâu này người giang hồ từ khắp nơi tới lui, không thiếu tin tức.
Tống Sầu uống một ngụm lớn rượu, cau mày, tự lẩm bẩm: "Không ổn rồi."
Dù là Ngũ Hành Cung hay Thiên Hạ Minh đều không phải là đối thủ dễ đối
phó.
Đặc biệt là tiểu tử Thiên Hạ Minh kia, nghe nói ghét nhất là Ma Đạo.
Hắn không sợ Chí Tôn, nhưng nếu là Võ Tiên thì mấy năm bị nhốt trong Trấn
Ma Tháp chắc chắn đã thụt lùi rồi.
Thế nhưng dọc đường đi, tên Lâm Mang này đã khiến hắn nghe đến phát ngấy.
Nếu không hứa với lão hòa thượng Hoằng Thiền, hắn thực sự muốn làm quen
với hắn.
Không nói gì khác, chỉ riêng phong cách làm việc của tiểu tử này đã giống hệt
Ma Đạo rồi.
Tên này chính là phôi thai Ma Đạo trời sinh!
Tống Sầu tiện tay ném một cục vàng, cầm bình rượu bước ra ngoài.
Lâm Mang không ở đó, còn mấy tên trong thành thì hắn cũng chẳng hứng thú
gì.
…
Ở Đông Bộ,
Liên quân các châu liên minh kéo quân rầm rộ đến nơi.
Có hơn mười vị Chí Tôn, cùng với hai vị cường giả Võ Tiên, sức mạnh đó tuyệt
đối có thể nói là khủng khiếp.
Nhìn chung, đó gần như là toàn bộ sức mạnh đứng đầu của Đông Vực.
Trong lần đi về Đông Bộ này, ngoài các thế lực khác nhau ra, còn có hai vị Chí
Tôn ẩn cư tại Đông Vực theo lời mời của Ngụy Vinh Sinh.
Một trong số đó là một bà lão, trông có vẻ khoảng tám mươi tuổi, tóc bạc trắng,
tên là "Quỷ Nhãn Thần Bà" Tạ Yên.
Người này biến mất khỏi giang hồ đã lâu, vẫn ẩn cư tại Đông Vực.
Tính theo bối phận giang hồ, bà lão còn già hơn cả Vương Cố, theo Vương Cố
nói, người này là người cùng thời với Ngụy Vinh Sinh.
Lần này cô ta cũng được Ngụy Vinh Sinh mời nên mới đến đây.
Còn người kia là một lão giả tướng mạo bình thường, mặc một bộ đồ của nho sĩ
màu trắng, trông có vẻ nho nhã lịch sự, hơi có chút khí chất của người đọc sách
xưa.
Người này cũng là một cường giả ẩn cư, tên là Trần Khánh Bác.
Ghi chép về người này trong giang hồ thì không nhiều lắm.
Nhưng không hiểu sao, hắn ta lại luôn cảm thấy người này có chút thù địch với
mình.
Hàn Thiên Thành,
Nhìn thành trì vô hồn, im ắng phía trước, ai nấy đều lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Trước khi đến đây, họ không hiểu rõ cho lắm về cái gọi là "trời sập".
Cho đến lúc này, họ mới thực sự hiểu thế nào là "trời sập".