Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1145: Duyên đến duyên đi




Lão giả trực tiếp khoanh tay, dựa vào vách tường, bày ra dáng vẻ tiễn khách.
Hoằng Thiền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: "Ta có thể đưa ngươi rời
khỏi Trấn Ma Tháp."
Lão giả mở bừng hai mắt, đôi tay xiềng xích rung lên.
"Ngươi... ngươi nói cái gì?!"
Lão giả kinh hãi vô cùng, lão bị nhốt ở Trấn Ma Tháp này đã tám trăm năm,
năm xưa bị con lừa trọc này nhốt vào đây, hắn đã hoàn toàn từ bỏ ý định rời đi.
Những kẻ Ma Đạo vào đây, trừ khi được mấy con lừa trọc kia dùng Phật pháp
cảm hóa, bằng không chỉ có chết mới có thể rời khỏi nơi này.
Hắn chưa từng nghĩ tới, con lừa trọc kia lại muốn thả lão ra ngoài.
Tên này, thật là Hoằng Thiền sao?
"Điều kiện gì?"
Lão giả như nghĩ tới điều gì đó, cười lạnh nhìn Hoằng Thiền.
"Đưa một người về cho ta."
"Đơn giản vậy thôi sao?"
"Đơn giản vậy thôi!"
Hoằng Thiền khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Lão giả cười khẩy, nhàn nhạt nói: "Ngươi không sợ ta nuốt lời?"
"Nuốt lời sao..."
Trên mặt Hoằng Thiền khó khăn lắm mới nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Quỷ Tôn
Tống Sầu, uy tín trên giang hồ của ngươi cũng không phải là quá tệ."
"Hứ!"
Tống Sầu hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Được!"
Tuy rằng lão là kẻ Ma Đạo, nhưng thứ hắn coi trọng nhất trong đời chính là chữ
tín.
"Là ai?"
Hoằng Thiền chắp tay, khẽ niệm một tiếng phật hiệu, đưa tay vung lên.
"Rầm!"
Xiềng xích trói buộc Tống Sầu lập tức vỡ vụn.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: "Đông Vực, Lâm Mang."
"Kẻ này có chút duyên phận với bần tăng, ngươi chỉ cần đưa hắn về đây là
được."
"Bần tăng hy vọng hắn có thể còn sống."
Tống Sầu nhếch miệng cười, đánh giá Hoằng Thiền một cái, rồi vẫn nhịn được
mà không ra tay.
Xưa kia lão hòa thượng ấy đã hơn hắn ta rồi, nay đã trải qua nhiều năm như thế,
không biết đã cường đại đến mức nào.
Giờ mà động thủ với người này thì chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng hắn ta cũng hơi hiếu kỳ, rốt cuộc là người thế nào mà khiến lão lừa trọc
này phá bỏ giới luật thả hắn ra.
"Đi thôi!"
Tống Sầu vung tay áo, xoay người bước lớn ra khỏi Trấn Ma Tháp, cười lớn ha
hả.
Hoằng Thiền theo sát sau Tống Sầu.
Những đệ tử Đại Trí Thiền Tự trông coi Trấn Ma Tháp đều vẻ mặt ngơ ngác,
ánh mắt mơ hồ.
Sau khi Tống Sầu rời đi, cấm chế trong Trấn Ma Tháp cũng phá vỡ đôi chút.
Một vài ma đầu bị giam cầm trong Trấn Ma Tháp đều ngẩn ngơ, không hiểu
nhìn cảnh này.
"Cấm chế... phá rồi ư?"
Một người đứng ngây ra thốt lên, trong giọng nói hàm chứa sự kinh ngạc sâu
sắc.
"Chạy mau!"
Mọi người kinh hô một tiếng, lập tức bắt đầu tấn công Trấn Ma Tháp.
Khi họ hoàn hồn lại thì Tống Sầu đã sớm rời đi, còn bọn họ thì quên hết mọi
chuyện trước đây.
Ngay lúc này, Hoằng Thiền giận dữ quát lên: "Ma đầu, trở về!"
Khí thế mạnh mẽ chấn động tứ phương!
Sức mạnh nghiền ép mà đến.
"Phụt phụt!"
Từng ma đầu chưa kịp rời khỏi Trấn Ma Tháp thì đã bị trấn áp, phun ra máu
tươi.
Những đệ tử Đại Trí Thiền Tự xung quanh sắc mặt hơi đổi, kinh ngạc nói:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sao chúng lại thoát ra được?"
Mọi người vội vàng nhốt lại đám ma đầu vào ngục giam.
"Phương trượng!"
Lão tăng trông coi Trấn Ma Tháp bước tới, vẻ mặt hổ thẹn, trầm giọng nói: "Là
chúng ta sơ suất."
Hoằng Thiền hơi ngước mắt lên, u uất nói: "Quỷ Tôn, Tống Sầu đã trốn thoát."
"Cái gì!?"
Lão tăng canh giữ Trấn Ma Tháp sắc mặt đại biến, không nhịn được kinh hô
thành tiếng.
Quỷ Tôn Tống Sầu có thể là một ma đầu cảnh giới Võ Tiên, nếu để hắn trốn
thoát...
Hậu quả thật khôn lường!
"Phương trượng, đệ tử lập tức phái người đuổi theo bắt hắn về."
Hoằng Thiền khẽ lắc đầu, nói: "Với thực lực của các ngươi thì chỉ là hy sinh vô
ích mà thôi."
"Truyền tin này đến Tây Vực, cho các chùa nhất định phải phòng ngừa người
này."
Lão tăng do dự gật đầu, trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng lại không nói nhiều
lời.
Người này hơi kỳ lạ.
Tống Sầu trốn thoát quá bất ngờ.
Chủ yếu là phương trượng dường như không coi trọng người này cho lắm.
Lão tăng không dám nghĩ nhiều, niệm một câu Phật hiệu, xoay người rời đi.
Hoằng Thiền quay người chậm rãi bước về phía Đại Hùng Bảo Điện, cúi đầu
lẩm bẩm: "Hôm nay phá giới, chỉ muốn tìm một tia sinh cơ cho chúng sinh trên
đời, kiếp sau nguyện nhập địa ngục A Tỳ, rửa sạch tội nghiệt."
“Duyên tới duyên đi chỉ trong một cái chớp mắt..."
.....
“Ầm ầm!”
Một tiếng như sụp đổ trời long đất lở chấn động khắp chân trời, đem theo cơn
chấn động mãnh liệt, quét ngang thiên địa. Trận chấn động cực mạnh khiến
không ít người phải chú ý.
Bầu trời mây mù cuộn trào, tách ra một khe hở vạn trượng đầy ánh sáng, tiếp
theo, mây gió đổi sắc.
Trong phủ thành chủ, Lâm Mang ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơi cau mày.
“Chuyện gì vậy?”
Trận chấn động này không phải trận động đất bình thường, vừa nãy trong nháy
mắt đó, hắn lờ mờ cảm nhận được sự biến động của sức mạnh thiên địa.
Cực kỳ cuồng bạo, thấp thoáng giống như uy thế lúc trước Hoàng Gia Võ Tiên
xuất thủ.
Có phải là có cường giả Võ Tiên đang giao thủ hay không?
Nhưng nếu thực sự là Võ Tiên cường giả giao thủ, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Không lâu sau, Vương Cổ vội vã chạy đến phủ thành chủ, sắc mặt nghiêm
trọng.