Bốn người giật mình, nhanh chóng lùi về phía sau.
“Lâm Mang!”
Diệu Tịnh đột nhiên gầm lên một tiếng, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn một chút,
nhưng vẫn đỏ ngầu, nhìn rất kỳ quái.
“Ồ?”
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên một tia kinh ngạc, cười nhạt nói: “Có chút bản
lĩnh!”
Có lẽ do ảnh hưởng của Phật Quang trước đó nên trí tuệ của Diệu Tịnh cũng trở
nên rõ ràng hơn.
Thực ra, đạt được hiệu quả như ngày hôm nay, ngay cả chính ông hắn khá bất
ngờ.
Điều này cũng là do cảnh giới Nguyên Thần của Diệu Tịnh không cao lắm, giờ
đột nhiên phải chịu đựng Thần Thông Nguyên Thần này, căn bản không có cách
nào để đối phó.
“Nhưng đến đây là hết rồi”.
Lâm Mang tự lẩm bẩm một tiếng, bước lên một bước, trong nháy mắt đã đến
trước mặt Diệu Tịnh, một ngón tay chỉ vào trán Diệu Tịnh.
Ma khí xung quanh đột nhiên cuồn cuộn.
“Bịch!”
Ma khí quanh thân Diệu Tịnh trong nháy mắt bị Lâm Mang nuốt chửng, còn
Diệu Tịnh cũng hoàn toàn thoát khỏi ảo cảnh do Thần Thông Ma Hải tạo ra.
Hắn ta đã hoàn toàn tỉnh lại.
Nhưng đã quá muộn, một luồng sức mạnh to lớn đã tràn vào cơ thể hắn, phá
hủy toàn bộ kinh mạch, xé nát cả Nguyên Thần.
“Ngươi...”
Diệu Tịnh mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Hắn ta chưa từng nghĩ rằng, một chuyến đi đến Đông Vực lại phải trả giá bằng
mạng sống của mình.
Cơ thể Diệu Tịnh từ từ đập xuống đất, mắt trợn trừng.
Hồng Liên Thánh Sứ run rẩy cả người, quay người bỏ chạy.
Kẻ điên!
Người này hoàn toàn là một kẻ điên.
Đây chính là Diệu Tịnh của Đại Trí Thiền Tự, giết hắn ta, Đại Trí Thiền Tự nào
có dễ dàng bỏ qua cho ngươi.
Đại Trí Thiền Tự xưa nay đã nổi danh về việc bảo vệ đồ đệ, môn nhân của
mình.
Lâm Mang ngẩng đầu, nhìn về phía Hồng Liên Thánh Sứ đang bỏ chạy, nhẹ
nhàng mở miệng: "Đi thôi!"
Ngay sau đó, thân ảnh ma ảnh đứng trên huyết hải lóe lên, đuổi theo Hồng Liên
Thánh Sứ.
Cảm nhận được sát khí đang bám đuôi mình, sắc mặt Hồng Liên Thánh Sứ lập
tức thay đổi.
Cô ta quay người, vội vàng đánh ra một chưởng, đồng thời quát to: "Lâm thành
chủ, khoan đã!"
Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt Hồng Liên Thánh Sứ đã hoàn toàn biến đổi, theo
sau đó là vô tận sự kinh hoàng, vẻ mặt đầy vẻ khiếp sợ, hít ngược một hơi lạnh.
"Đây là cái quái gì vậy?!"
Người đang giao thủ với cô ta không phải là Lâm Mang, mà là bóng đen kỳ dị
trước đó đã thoát ra từ trên người Diệu Tịnh.
Lúc này, bóng đen đang sử dụng tuyệt chiêu Đại Từ Đại Bi Chưởng của Diệu
Tịnh, chỉ có điều không có ánh Phật Quang rực rỡ, cảm giác to lớn hùng vĩ, mà
ngược lại mang đến một cảm giác âm lãnh tà ác.
"Không xong rồi!"
Sắc mặt của Hồng Liên Thánh Sứ tái nhợt, trong mắt hiện lên vô tận sự kinh
hoàng.
Bàn tay vừa chạm vào bóng đen lập tức bùng lên vô số ma khí, sau đó nhanh
chóng lan tràn khắp cánh tay.
Lông mày Hồng Liên Thánh Sứ khẽ nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia ngoan
độc.
“Phốc!”
Cùng với một tiếng xé gió, Hồng Liên Thánh Sứ trực tiếp chặt đứt một cánh tay
của mình.
Lâm Mang từ trên không đáp xuống, bình thản nói: "Xem ra ngươi vẫn đánh giá
thấp Thần Thông của ta rồi."
"Cái gì?"
Tâm của Hồng Liên Thánh Sứ chấn động, nhưng cô lập tức bình tĩnh và lộ vẻ
kinh hãi.
Chém đứt ma khí quấn quanh cánh tay nhưng nguyên thần vẫn bị bám dính ma
khí.
“Rốt cuộc đây là thứ gì?!”
Ma khí xâm nhiễm, Hồng Liên Thánh Sứ lập tức rơi vào trạng thái nhập ma,
gào thét điên cuồng.
Cảnh tượng trước mặt thay đổi, xuất hiện một thế giới ảo rộng lớn.
Chân Không Gia Hương!
Khao khát sâu sắc nhất trong thâm tâm của Hồng Liên Thánh Sứ được đánh
thức.
“Bạch Liên giáng thế, cứu giúp chúng sinh, thương xót người đời, âu lo muôn
vàn.”
Đột nhiên, Hồng Liên Thánh Sứ trở nên thành kính, thì thầm cung kính, khí tức
trên người biến đổi thất thường.
Bên mình cô tỏa ra đôi chút ánh sáng trắng, hòa quyện với ma khí trông vô cùng
kỳ lạ.
Không ai dám khẳng định rằng tâm cảnh của mình hoàn toàn hoàn hảo, không
có tì vết.
Đã là con người thì phải có dục vọng, có thất tình lục dục, chỉ khác là người
mạnh có thể che giấu chúng rất tốt mà thôi.
Trên giang hồ, thường có những người tu luyện võ công mà nhập ma, sa ngã
vào Ma Đạo, nói cho cùng là do tâm cảnh có vấn đề.
Từ người của Hồng Liên Thánh Sứ tuôn ra vô số ma khí, những ma khí này đan
xen vào nhau, hòa vào huyết hải pháp tướng sau lưng của Lâm Mang.
Dần dần, một đạo ma ảnh đen kịt giống hệt Hồng Liên Thánh Sứ từ từ hiện ra.
Lâm Mang bước tới, đến trước mặt Hồng Liên Thánh Sứ.
Giơ tay đặt lên đỉnh đầu Hồng Liên Thánh Sứ, nhẹ nhàng dùng sức.
“Bùm!”
Sọ vỡ tung!
Lâm Mang thu tay lại, nhìn bốn vị đệ tử Đại Trí Thiền Tự không xa đã trở nên
đờ đẫn, tiện tay ấn một cái.
Ầm ầm!
Dường như có một sức mạnh khủng khiếp giáng xuống thiên địa, bốn người chỉ
kêu lên một tiếng thảm thiết rồi không còn hơi thở.
“Dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi!”