Hắn vẫn luôn hành sự như vậy, lẽ ra thứ này Lâm Mang cũng nên được một
phần, mà có thể chém giết Hoàng Giám Đình, cũng xem như là đã báo thù cho
bằng hữu của hắn.
Dương Minh đưa tay mở hộp gấm ra, nói: "Trong hộp này còn lại hai thứ, ta có
hơi không hiểu rõ."
"Đáng lẽ ra phải là chia đôi, nhưng hiện tại người giết Hoàng Giám Đình chính
là ngươi, vì vậy ta chỉ lấy kiếm pháp."
Lâm Mang không khỏi liếc nhìn Dương Minh, nhưng cũng chẳng nói gì nhiều.
Hắn hành xử như vậy cũng khiến hắn hơi ngoài ý muốn.
Cái loại bảo vật này, nếu đổi lại là người bình thường thì đừng nói là chia ra,
cho dù là lấy ra cũng chẳng thể.
Lâm Mang lúc này mới để ý đến cái hộp gấm, vật đầu tiên đập vào mắt là một
miếng ngọc bội và một viên châu tròn màu vàng.
"Đây là..."
Lâm Mang tỏ vẻ ngờ vực.
Vì hai vật này thực sự quá kỳ lạ, khó mà nhìn bằng mắt thường để nhận ra được
thứ gì.
Miếng ngọc bội thoạt nhìn chỉ là một vật bình thường, không có gì nổi bật, còn
về viên kim châu kia thì có vẻ trông có chút bất phàm.
Dương Minh lắc đầu nói: "Miếng ngọc bội này là thứ gì thì ta không biết nhưng
viên kim châu kia hẳn phải là xá lợi, bên trong ẩn chứa năng lượng và sự truyền
thừa kinh khủng."
"Ta phát hiện khi tìm thấy nó là xá lợi có dấu hiệu đã bị người hấp thụ rồi, nghĩ
tới có lẽ là Hoàng Giám Đình, chỉ không hiểu tại sao, hắn ta lại không hấp thụ
hoàn toàn năng lượng bên trong xá lợi."
"Xá lợi à?"
Lâm Mang âm thầm kinh ngạc, hắn từng thấy xá lợi tử của Phật Môn nhưng xá
lợi thế này thì lại lần đầu nhìn thấy.
Nhưng ở đây cũng không phải là nơi nghiên cứu, Lâm Mang cất hộp gấm đi,
cũng không từ chối, chắp tay nói: "Vậy thì cảm tạ Kiếm Tôn rồi."
Hai người họ lập tức lên đường, vội vã quay về Nam Nguyên Thành.
Nam Nguyên Thành,
Toà thành trì từng là Võ Tiên thành này, hôm nay lại có phần khác biệt.
Một khoảnh khắc, khi bình minh vừa ló dạng thì tin tức về Hoàng Gia đã lan
truyền khắp Nam Nguyên Thành.
Đã từng nhân nghĩa đức độ lập ra Hoàng Gia, nhưng lại âm thầm móc nối với
Ma Đạo làm những việc xấu, làm những điều đen tối.
Hàng ngàn hộp sọ trắng ở mật thất phía sau Hoàng Gia chính là bằng chứng rõ
ràng cho những tội ác của dòng họ này.
Tin tức này đã thực sự làm chấn động giang hồ Trung Vực.
Trên giang hồ việc đánh giết không có gì là lạ, nhưng mấu chốt của chuyện này
nằm ở chỗ tất cả đều do tay của tên Hoàng Gia Võ Tiên kia gây nên, quả thực
quá kinh thiên động địa, khó có thể để cho người ta tin tưởng được.
Rốt cuộc thì, vì đại hội giảng đạo của Hoàng Giám Đình được tổ chức rất nhiều,
nhưng được nhiều người công nhận và ngưỡng mộ, thì giờ đây tin tức này lan
truyền ra ngoài, Hoàng Giám Đình đã trở thành một kẻ ngụy quân tử.
Nhưng hàng chục vị Chí Tôn trở về Nam Nguyên Thành cùng nhau chứng thực
nên có thể khẳng định hoàn toàn về sự việc này.
Cùng với tin tức lan truyền, còn có một tin tức đủ sức gây chấn động giang hồ.
Võ Tiên Hoàng Gia đã chết!
Bị "Huyết Hà Đao Tôn" Lâm Mang và "Vô Phong Kiếm Tôn" Dương Minh liên
thủ giết chết.
Cho dù trong đó có bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu ẩn tình chưa biết thì chung
quy Hoàng Giám Đình vẫn chết dưới tay hai người này.
Một thời gian, danh tiếng của hai người vang xa trong giang hồ.
Cùng lúc đó, Chí Tôn Bảng của Thiên Cơ Các cũng được công bố.
Chí Tôn Bảng khác với Thiên Bảng, rất hiếm khi thay đổi nên tốc độ lan truyền
cũng chậm hơn, cho dù có thay đổi thì cũng ít người chú ý, dù sao thì cứ những
người đó, đã nghe quen tai rồi.
Thế nhưng, nhiều người cho rằng, xếp "Huyết Hà Đao Tôn" ở vị trí thứ ba mươi
bốn vẫn là quá thấp.
Lâm Mang không quá chú ý đến chuyện trên giang hồ, vừa về đến thành đã tìm
một nhà trọ để ở, sau đó bắt đầu nghiên cứu hai món bảo vật mà Dương Minh
đưa cho.
Hắn nghiên cứu chiếc ngọc bội trong đó rất lâu nhưng lại không phát hiện ra
điều gì.
Chỉ là chất liệu của chiếc ngọc bội này phi thường, với sức mạnh của hắn mà
cũng chẳng thể làm hỏng được chút nào.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ cho thấy nó không tầm thường.
Phải biết rằng, với sức mạnh hiện tại của hắn, cho dù là thần khí bình thường
cũng có thể bóp nát được, huống hồ chỉ là một chiếc ngọc bội.
Ngoài ra hắn còn phát hiện ra một điều, xung quanh chiếc ngọc bội có đầy
những rãnh lõm, thoạt nhìn thì có vẻ lộn xộn nhưng kỳ thực lại rất có quy tắc.
Những đường vân trên ngọc bội mơ hồ hình thành nên chữ "nhân".
Hắn có linh cảm rằng chiếc ngọc bội này chắc chắn không phải là phàm vật.
Lâm Mang lấy xá lợi từ hộp gấm ra, thận trọng thâm nhập nguyên thần vào bên
trong.
Trên xá lợi này có vô số cấm chế, mặc dù Lâm Mang không nghiên cứu nhiều
về trận pháp nhưng hắn lại có trực giác phi phàm, rất nhanh đã thấu hiểu được
nguyên lý của cấm chế.
"Bùm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng động nhẹ, cấm chế trên xá lợi lập tức vỡ tan.
Ngay khoảnh khắc cấm chế vỡ tan, sắc mặt của Lâm Mang đột nhiên thay đổi.
"Đây là... Xá lợi của Tà Đế?!"