Một khắc sau, toàn bộ phủ đệ Hoàng Gia đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sự thay đổi đột ngột này đã ngay lập tức đánh thức mọi người.
Tiếp đó, một nhóm người xông vào sân nơi Lâm Mang ở.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, thái độ còn khá cung kính,
trước tiên là hành lễ với Lâm Mang, sau đó tiếp lời: "Lâm thành chủ, vừa rồi có
đạo tặc đột nhập, trộm đi rất nhiều vàng bạc châu báu, không biết có từng thấy
người lạ nào không?".
Lâm Mang liếc nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: "Ngươi cảm thấy nơi này của ta
giống nơi có đạo tặc không?".
"Hay là, ngươi muốn nghi ngờ ta là đạo tặc?".
"Hoàng Gia các ngươi mất đồ, cần gì làm rùm beng như vậy, khiến mọi người
náo loạn hết cả lên".
Sắc mặt người tới cứng đờ, bị Lâm Mang nói đến mức cạn lời, lời giải thích đã
chuẩn bị từ trước đều không thể dùng được, vội vàng chắp tay nói: "Lâm thành
chủ đắc tội, chỉ là chúng ta tuân lệnh hành sự".
Chuyện vào buổi sáng hôm nay đã lặng lẽ truyền đi khắp nơi.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ còn kiêng dè danh tiếng của Hoàng Gia, nhưng
người này rõ ràng không giống như vậy, hắn cũng không muốn ở đây bỏ mạng.
Lâm Mang đứng dậy vẫy vẫy tay, lạnh lùng nói: "Nếu không có chuyện gì thì đi
đi, ta muốn nghỉ ngơi".
"Cái này...".
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Hay là ngươi thật sự muốn
khám xét nơi ở của bản tôn?".
"Không dám!".
Người tới chắp tay hành lễ, vội vàng dẫn người quay người rời khỏi sân.
Một nhóm người vừa bước ra khỏi sân chưa bao lâu, thì đụng phải Hoàng Tông
Trạch đi tới.
"Gia chủ!".
Hoàng Tông Trạch liếc mắt nhìn phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, có manh
mối gì không?".
Người đàn ông dẫn đầu lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Không phát hiện ra manh mối
nào, chúng ta cũng không tiện khám xét bừa bãi".
Hoàng Tông Trạch phất tay ra hiệu cho mọi người rời đi, ngẩng đầu nhìn về
phía phủ đệ trước mặt.
Chẳng lẽ... thật sự không phải hắn?
Hoàng Tông Trạch đắn đo hồi lâu, vẫn từ bỏ ý định dùng nguyên thần thăm dò.
Mối quan hệ của Lâm Mang và Hoàng Gia vốn đã không tốt, dùng nguyên thần
dò xét rất có thể sẽ làm hắn ta phật lòng, đến lúc đó, lỡ như Lâm Mang có
chuyện gì xảy ra thì không tránh khỏi có người sẽ nghi ngờ Hoàng Gia.
Đúng lúc này, một đệ tử bước nhanh tới, truyền âm nói: "Gia chủ, đã tìm khắp
nơi rồi, chỉ có người Vô Phong Kiếm Tôn Dương Minh không thấy đâu."
Dương Minh?
Hoàng Tông Trạch sửng sốt không nói nên lời, thế mà lại là hắn ta?
Hắn ta chưa từng đến đại hội giảng đạo lần nào, bây giờ lại đột nhiên chạy tới,
hóa ra là có điều mờ ám.
Hoàng Tông Trạch lạnh lùng nói: "Tra, nhất định phải tra rõ cho ta, hắn ta rốt
cuộc ở đâu, phong tỏa toàn bộ Nam Nguyên Thành."
"Kể cả hắn có chạy xa đến đâu, cũng không thoát khỏi Nam Nguyên Thành
được."
Cho dù Dương Minh có thật sự nghe được điều gì, không có chứng cứ thì lời
hắn ta nói ra cũng không có mấy người tin.
Cho nên hắn ta nhất định không dám để lộ thân phận, mà sẽ tìm cơ hội rời khỏi
Nam Nguyên.
Hoàng Tông Trạch nhìn sâu về phía sân nhà của Lâm Mang, rồi quay người rời
đi.
……
Lâm Mang cười, đưa tay mở cửa phòng, nhìn Dương Minh đang ngồi trên
giường, mỉm cười nói: "Đơn giản thế là xong rồi."
Dương Minh nhịn đau, chắp tay nói: "Lần này đa tạ Lâm thành chủ, đại ân
không lời nào có thể cảm tạ, Dương mỗ ghi nhớ trong lòng."
Lâm Mang lắc đầu cười khẽ, nhàn nhạt nói: "Ta cứu ngươi không phải để ngươi
nhớ ơn."
"Ta chỉ tò mò một chút, rốt cuộc là chuyện gì, đáng để ngươi phải làm như
vậy?"
Dương Minh thở dài, lạnh lùng nói: "Tên Võ Tiên của Hoàng Gia kia có vấn đề,
hắn tu luyện một môn tà công huyết tế, những năm gần đây trong đại hội giảng
đạo có không ít thiên tài mất tích không rõ lý do, đều có liên quan đến hắn ta."
"Có một người bạn của ta trước đây đến tham gia đại hội giảng đạo này, sau đó
hoàn toàn mất tung tích, ta mới mạo hiểm đến đây, muốn điều tra rõ chuyện
này."
Khóe miệng Lâm Mang nở một nụ cười lạnh.
Quả nhiên, hắn biết lão giả này chắc chắn không có ý tốt.
Hóa ra là muốn nhắm đến cơ thể của hắn.
Nguyên thần được thuế biến, đủ để tái sinh ra một thân thể mới, thân thể này
nhìn qua không có gì khác so với thân thể bình thường, nhưng giữa hai thứ này
lại có sự khác biệt về bản chất.
Giống như trước kia những người ở hạ giới phi thăng lên, có rất nhiều người từ
bỏ thân xác.
Phương pháp tu luyện thời Tần Hán lấy nguyên thần làm chủ yếu, không coi
trọng thân thể lắm.
Trong tình huống bình thường, cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, vấn đề
chính là nguyên thần của lão giả này có lẽ cũng có vấn đề.
Bởi vậy trong lần gặp đầu tiên, hắn đã cảm thấy hơi thở tử khí trên người Hoàng
Giám Đình.
Thân thể của hắn hẳn là đã chết từ lâu rồi, hoàn toàn dùng nguyên thần để
chống đỡ.
Dương Minh tiếp tục nói: "Ta đã nghe trộm được bí mật của họ bên ngoài mật
thất của Hoàng Gia, không ngờ nhất thời xúc động, bị lão tổ Hoàng Gia phát
hiện ra."
Hắn vẫn đánh giá thấp một Võ Tiên quá rồi