Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1118: Các ngươi xứng sao




Những cảm ngộ về Thông Thiên Cảnh, cho dù rất phi thường đi chăng nữa thì
đối với bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì, bọn họ cũng chẳng thể phí phạm cả
một thân tu vi võ học để tu luyện lại.
Nhưng những người cảnh giới Thông Thiên Cảnh đến đây thì khi nghe thấy thế
này, hai mắt lập tức sáng lên, có chút nóng lòng.
Thậm chí cảm giác của họ với Lâm Mang cũng tốt lên nhiều.
Mỗi lần đại hội giảng đạo được tổ chức đều là nói về những thứ liên quan đến
cảnh giới Chí Tôn, cho dù có thể lĩnh ngộ được chút ít cũng vô dụng.
Huống hồ họ căn bản là nghe không hiểu, nhưng khi người khác hỏi thì cứ phải
giả vờ tỏ ra là mình rất hiểu biết.
Mất nhiều tiền để vào đại hội giảng đạo này, cuối cùng chẳng thu hoạch được
gì, dù có ấm ức cũng không thể nói ra ngoài được, còn phải tỏ ra biết ơn.
Ngay lúc này, một vị Chí Tôn mặc áo choàng đen ngồi ở phía dưới bên trái từ từ
đặt tách trà xuống, bình thản nói: "Lâm thành chủ, giang hồ đều gọi ngươi là
'Huyết Hà Đao Tôn', hay là ngươi kể về đao đạo của ngươi đi?"
"Cái Thông Thiên Cảnh này với chúng ta thì chẳng có ích gì cả, sao ngươi lại
phải giấu diếm làm gì?"
Người mở lời là Chí Tôn của Trường Xuân Cốc Trung Vực, Tề Hoàn, năm nào
cũng có mặt trong đại hội giảng đạo.
Trường Xuân Cốc vốn thân giao với Nam Nguyên Thành, nay Hoàng Giám
Đình đã mở lời, Tề Hoàn đương nhiên là muốn xuôi theo.
Mọi người mới bỗng nhớ ra, lúc trước khi ở bên ngoài đình viện, tên này từng
thi triển một thức Thần Thông đao đạo.
Uy lực của thức Thần Thông đó, đến bây giờ họ vẫn còn kiêng dè sâu sắc.
Trong số mọi người có mặt, có lẽ chỉ có Vô Phong Kiếm Tôn Dương Minh là
ngộ ra được Thần Thông.
Tề Hoàn nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Mang, giọng đầy ẩn ý: "Lâm thành
chủ nổi danh thiên hạ nhờ đao đạo, về sự lĩnh ngộ với đao đạo, trong số những
người có mặt, ai có thể hơn được Lâm thành chủ chứ”.
Trong mắt Tề Hoàn thoáng qua một tia cười.
Đối với Thần Thông pháp, ai mà chẳng động lòng chứ.
Có người lập tức xuôi theo, cười nói: "Lâm thành chủ, đại hội giảng đạo vốn là
để giao lưu võ đạo, trong đại hội này, mọi người vốn không kiêng nể gì cả, có gì
thì nói nấy thôi, thành chủ chẳng cần kiêng dè gì”.
"Đúng vậy, Lâm thành chủ, ngày hôm nay có Hoàng tiền bối ở đây, với cảnh
giới võ học của Hoàng tiền bối, biết đâu có thể giúp cho đao đạo của thành chủ
tiến bộ thêm một bước”.
Tuy trong số họ không có mấy người luyện đao, nhưng thông qua đó mà học
hỏi, huống hồ Thần Thông pháp cũng không nhất thiết phải hoàn toàn cần đến
đao pháp.
Nhìn người khác thi triển Thần Thông, họ chắc chắn sẽ không nhìn ra được cái
gì, nhưng nếu có người nói ra, hiệu quả đương nhiên sẽ khác.
Thật sự để Hoàng Giám Đình giảng về Thần Thông đạo, họ không dám, vì bản
thân Thần Thông của Hoàng Giám Đình là dựa trên cảnh giới Võ Tiên của hắn
ta, không áp dụng được với họ.
Với Lâm Mang, họ không có nhiều kiêng dè như vậy.
Dương Minh ngồi ngay ngắn một bên liếc nhìn mọi người, khinh thường hiện rõ
trong mắt.
Một lũ tiểu nhân trong giang hồ!
Hắn ta vẫn luôn khinh thường nhất những thủ đoạn hèn hạ này.
Không khác gì là ỷ vào có một vị Võ Tiên ở đây, thêm vào đó là đông người thế
mạnh, lại mượn danh nghĩa đại nghĩa hòng ép Lâm Mang ngoan ngoãn nghe
theo.
Dương Minh lạnh lùng hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Giả dối!"
Giọng hắn ta không lớn lắm, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai của mọi người.
Sắc mặt mọi người không được tốt đẹp cho.
Nhưng Vô Phong Kiếm Tôn Dương Minh đã thành danh từ lâu, trong lòng họ
rất kiêng dè hắn ta.
Hoàng Giám Đình ngồi ngay ngắn trên đài cao, mắt nhắm hờ, dường như không
biết gì về chuyện bên dưới.
Nghe những lời của mọi người xung quanh, Lâm Mang đột nhiên cười khẽ.
Tiếng cười nhẹ ấy làm phá vỡ náo nhiệt, khiến cho hiện trường bỗng chốc tĩnh
lặng.
Lâm Mang cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm nhỏ, thong thả nói: "Thú cũng
có nhân tính, hình thù khác nhau nên bị cách biệt. Người có tâm thú, mấy ai thật
lòng nhận ra. Người xưa hình dáng giống thú, đều có đức thánh lớn. Người đời
nay biểu hiện giống người, tâm thú thì làm sao mà biết được”.
Những người có mặt không ai là kẻ ngu xuẩn, đương nhiên hiểu được ý chế
giễu trong bài thơ này.
Tề Hoàn cau mày nói: "Lâm thành chủ, lời này của ngươi có phải là hơi quá rồi
không?”
"Đại hội giảng đạo, vốn là để giao lưu với nhau, mọi người đều có chỗ trình
bày, ngươi lại nói ra lời này”.
"Nếu ngươi không muốn, có thể nói thẳng, chúng ta cũng không ép buộc”.
Lâm Mang cười không cười nói: "Bản tôn chỉ là ngâm một bài thơ, từ lúc nào
mà nói ngươi rồi?”
Tề Hoàn mặt mũi tối sầm, ngón tay cầm cốc rượu khẽ dùng sức, để lại trên đó
mấy vết hằn sâu hoắm.
Lâm Mang thuận tay đặt tách trà xuống, nhìn mọi người, cười nhạt nói: "Muốn
nghe đao đạo của ta…”
"Các ngươi xứng sao?”
Một tiếng quát như sấm sét vạn quân, vang vọng khắp nơi.