Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1117: Thất vọng




Trong viện, đã dựng sẵn một đài cao.
Hoàng Giám Đình bước lên đài cao, xếp bằng ngồi xuống, mỉm cười nhạt nói:
"Hôm nay ta muốn giảng về con đường Niết Bàn này."
Vừa nói ra lời này, lập tức thu hút sự chú ý của các vị Chí Tôn xung quanh,
nhiều người đều có phần nóng lòng.
Hoàng Giám Đình thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, nhẹ giọng nói tiếp:
"Cái gọi là Niết Bàn, nghĩa là tắm lửa trùng sinh, trong truyền thuyết, dị thú
Hỏa Phượng của thiên địa có năng lực Niết Bàn, mỗi lần trùng sinh, đều là một
lần lột xác, sức mạnh sẽ vượt xa trước đó."
"Cái gọi là phương pháp Niết Bàn võ đạo này, với Niết Bàn của Hỏa Phượng có
điểm tương đồng, Niết Bàn quan trọng nhất, chính là ở trên nguyên thần..."
Hoàng Giám Đình trên đài cao hùng hồn nói, mọi người có mặt cũng nghe đến
say sưa.
Lâm Mang nghe một lúc rồi mất hứng.
Nội dung mà Hoàng Giám Đình giảng đối với hắn mà nói không có chút ý
nghĩa nào.
Hơn nữa những điều mà người này giảng về phương pháp Niết Bàn, lấy việc
vứt bỏ cơ thể, lột xác nguyên thần làm gốc, đám người này mà thực sự đi theo
con đường này, về sau chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn.
cái gọi là Võ Tiên giảng đạo, trong mắt Lâm Mang cũng chẳng ra sao cả.
Nhiều thứ tưởng chừng như thâm sâu nhưng thực tế lại chẳng có mấy cái có thể
ứng dụng được, nói mãi nói mãi cũng không nói ra phương pháp hữu dụng để
đạt tới cảnh giới Niết Bàn hoàn mỹ.
Vứt bỏ thân xác, tu luyện nguyên thần, đây cũng giống như đi một con đường
tắt rồi.
Nguyên thần tinh khiết, thì khi Niết Bàn cũng sẽ giảm thiểu được thương tổn
một cách tối đa.
Đáng tiếc là gia hỏa này cũng rất biết lừa gạt người khác, tuy rằng chả nói ra
được cái gì hữu dụng cả nhưng lại khiến tất cả bọn họ đều ra vẻ nghe hiểu lắm.
Hoàng Giám Đình khi thì thêm vào những lời sâu sắc của Võ Tiên, khi thì nói
về nội dung của một vài loại công pháp cao thâm khiến những người này nhất
thời khó hiểu, cho nên mới cảm thấy cao thâm tò mò.
Nhiều Chí Tôn giả vờ nhìn ra vấn đề này, nhưng chẳng dám nói thẳng ra.
Võ Tiên giảng đạo, cái này ngươi dám nói Võ Tiên giảng đạo kém sao?
Không, người khác chỉ sẽ nói, đấy là do ngộ tính của ngươi không đủ, không có
khả năng lĩnh hội được.
Cuối cùng, bọn họ còn phải lĩnh ân tình của Hoàng Gia.
Sau này nếu Hoàng Gia có việc gì thì những người từng nghe giảng đạo này, chỉ
cần vì muốn giữ gìn danh tiếng của bản thân thì rất khó để từ chối.
Nói cho cùng, những người có thể tham gia đại hội giảng đạo này chắc chắn
không phải là người của Ma Đạo.
Đạo đức giả!
Hắn thấy Ma Đạo kia vẫn hợp khẩu vị với mình hơn, ít ra cũng đơn giản và
thẳng thắn, ít khi bày ra những mưu đồ này.
Hoàng Giám Đình nói rất lâu mới dừng lại, cầm tách trà trên bàn nhấp một hớp
nhỏ, nhìn mọi người mỉm cười: "Chư vị, hôm nay lão phu chỉ giảng đến đây
thôi, theo lệ cũ hàng năm thì tiếp theo chính là các vị tự kể lại hiểu biết của bản
thân, không biết ai có hứng thú thử không?"
Mọi người đều nhìn nhau.
Khoảnh khắc sau, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Lâm Mang.
Dù trong lòng rất không muốn thừa nhận nhưng họ cũng phải công nhận rằng,
tuy Lâm Mang xử sự có phần kiêu ngạo nhưng với tuổi đời như vậy mà có thể
trở thành Chí Tôn thì thiên phú của hắn ta chắc chắn là vô cùng xuất chúng.
Mà kẻ có thể trở thành Chí Tôn thì chắc chắn phải có sự lĩnh ngộ không hề yếu
về mặt võ đạo.
Thấy mọi người nhìn về phía mình, Lâm Mang khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng
nói: "Chư vị đều là tiền bối trong giang hồ cả, hiểu biết của Lâm mỗ về võ học
không nhiều, mọi người đừng bắt ta ra mặt làm trò cười".
Lời này cũng không phải là nói suông.
Hắn ta vốn lĩnh ngộ rất sâu về võ học, nhưng nếu bảo hắn ta giảng cho người
khác nghe thì, thật sự là hắn ta không nhất định có thể giảng cho tốt được.
Hoàng Giám Đình cười tươi rói, bình thản nói: "Lâm tiểu hữu quá khiêm tốn
rồi".
"Tuổi còn trẻ đã có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, trong toàn bộ
giang hồ thì có được mấy người?"
"Hay là, Lâm tiểu hữu cảm thấy có chút bất tiện?"
Hoàng Giám Đình nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lâm Mang lóe lên một tia
sát khí trong mắt.
Lão giả này không có ý tốt!
Hắn cũng đã tìm hiểu về đại hội giảng đạo này rồi, ngoài việc Võ Tiên giảng
đạo ra thì những Chí Tôn đến đây đều sẽ kể lại hiểu biết của bản thân, hoặc là
chọn một môn võ học của bản thân để kể lại.
Quy củ tuy là như vậy nhưng thực tế thì có được mấy người thật sự lấy võ học
chân truyền của mình ra để kể lại một cách không chút giấu diếm.
Nên mỗi lần đại hội, các Chí Tôn luôn nói một số thứ không liên quan.
Lâm Mang cười lạnh trong lòng, liếc nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Ta hiểu
biết về Niết Bàn không nhiều, dù sao thì ta cũng vừa mới thành Chí Tôn không
lâu, nhưng lại có chút tâm đắc về Thông Thiên Cảnh này".
Mọi người hơi nhíu mày.
Thực ra họ rất muốn nghe Lâm Mang nói về những hiểu biết về cảnh giới Chí
Tôn.
Bây giờ nghe Lâm Mang muốn kể về nội dung của Thông Thiên Cảnh thì lập
tức rất thất vọng.