Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1110: Bị từ chối




Lâm Mang từ chối nằm ngoài dự đoán của hắn, thậm chí hắn không nghĩ là
Lâm Mang sẽ từ chối.
Nhưng họ đã nhận lệnh của lão tổ tông, nếu không thể mời được người ta về, thì
có mặt mũi nào mà quay về, huống hồ chuyện này mà truyền ra ngoài cũng ảnh
hưởng đến thanh danh của Lăng Gia.
Lăng Tuyên bước một bước, đứng trước kiệu, chắp tay nói: "Đao Tôn, lão tổ
tông của tại hạ đã đợi ở phủ rất lâu rồi, xin hãy nể mặt qua trò chuyện đôi câu."
Im lặng...
Chiếc kiệu đang chạy đột ngột dừng lại.
Sắc mặt Lăng Tuyên hơi đổi.
"Không hay rồi!"
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, một luồng sức mạnh khủng khiếp vô song đã ập
tới.
Gần như trong nháy mắt, cả người hắn đã bị hất văng ra ngoài, miệng phun máu
tươi, ngực lõm xuống, xương cốt kêu răng rắc không ngừng.
Lúc rơi xuống đất, bụi đất bắn tung tóe, đập vỡ tan hoang mặt đất.
Sự thay đổi đột ngột này đã khiến mọi người bàng hoàng, sững sờ há hốc mồm.
"Nhân tiện xem như còn nể mặt Lăng Gia, đây chỉ là một bài học cho ngươi."
"Bản tôn đi hay không đi, từ bao giờ mà đến lượt ngươi xen vào?"
"Nếu muốn mời thật thì hãy để chính hắn đích thân đến đây!"
Tiếng nói dần xa, chiếc kiệu cũng dần khuất khỏi tầm mắt mọi người.
“Khụ...... Khụ khụ!”
Lúc này Lăng Tuyên mới gắng sức vùng dậy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào chiếc kiệu biến mất ở đường chân trời, hồi lâu không nói nên
lời.
Một đám đệ tử sợ hãi nín thinh như tờ.
Một lúc sau, Lăng Tuyên buông nắm đấm đang siết chặt, vẻ mặt u ám, lạnh lùng
nói: "Đi, về thôi!"
...
Lâm Mang và Vương Cổ không lưu lại Biện Châu lâu, rất nhanh đã tiến vào
Trung Vực.
Cần phải nói thêm rằng, các vùng lãnh thổ ở Trung Vực không được phân chia
theo châu, chỉ có Đông Vực mới phân chia lãnh thổ dựa theo các châu.
Toàn bộ Trung Vực đều được phân chia lãnh thổ theo thành.
Lần này họ đến Nam Nguyên Thành ở Trung Vực.
Chuyện Võ Tiên giảng đạo lần này đã thu hút rất nhiều Chí Tôn từ khắp Ngũ
Phương Vực.
Lần trước khi đến Nam Nguyên Thành, có đến gần hai mươi Chí Tôn, ngoài ra
còn có rất nhiều cường giả cảnh giới Thông Thiên.
Thực ra những ngày đầu giảng đạo là lúc có nhiều Chí Tôn đến nhất, sau đó thì
dần dần thưa thớt dần.
Nhiều người chỉ đến vì danh tiếng của Võ Tiên giảng đạo, đến để chứng thực võ
học của mình.
Cho dù một Võ Tiên có thật sự giảng ra võ học nội tình của mình thì cũng chưa
chắc người khác có thể lĩnh hội được.
Nam Nguyên Thành được xây dựng trên một ngọn núi to lớn hùng vĩ, nhìn từ
xa trông vô cùng cao lớn đồ sộ.
Toàn bộ tòa thành như nằm trên mây, trông giống như chốn tiên cảnh.
Vào địa phận Nam Nguyên Thành, hai người liền bỏ kiệu, đi bộ vào thành.
Lâm Mang quan sát tình hình trong thành, thầm nói: "Quả đúng là Trung Vực,
nơi này đúng là không thể so sánh với Đông Vực."
Toàn bộ linh khí của thiên địa trong thành đều vô cùng đậm đặc, hơn nữa còn có
thể cảm nhận được áp lực kinh khủng của trận pháp trong thành.
Sức mạnh của trận pháp này e rằng có thể làm tổn thương đến Chí Tôn.
Từ khi vào thành, họ đã nghe người ta nói rằng cấm động thủ trong thành này.
Vương Cổ cười nói: "Ta nhớ ở Nam Nguyên Thành này có một tửu lầu, đồ ăn ở
đó rất ngon, hay là chúng ta đến nếm thử?"
Lâm Mang khẽ gật đầu như đồng ý với lời đề nghị của Vương Cổ.
Vương Cổ chẳng mấy chốc dắt Lâm Mang đến nơi - Nam Nguyên Tửu Lâu.
Trong tòa Nam Nguyên Thành này, lấy tên "Nam Nguyên" để đặt, đủ thấy chỗ
đứng của nó.
Cả tòa tửu lâu trang hoàng cực kỳ xa hoa tráng lệ, tửu lâu này cộng có năm
tầng, nhìn rất là cao.
Mới bước vào tửu lâu, Vương Cổ đã đi nhẹ nói khẽ, chỉ huy bọn tiểu nhị trong
tửu lâu.
Hai người đi thẳng đến tầng bốn tửu lâu.
Vương Cổ vừa đi vừa nói: "Trong giang hồ đồn rằng, chỗ dựa của Nam Nguyên
Lâu này không nhỏ đâu, hơn nữa tầng thứ năm rất ít khi mở cửa đón khách, cho
dù tầng thứ tư này từ trước đến nay cũng chỉ dùng để tiếp đón các vị Chí Tôn."
Nói rồi duỗi tay đẩy một cánh cửa bao phòng.
Độ xa hoa tráng lệ của gian phòng này ngay cả Lâm Mang cũng thấy kinh ngạc.
Vương Cổ nhìn sang người hầu cận bên, nhàn nhạt nói: "Mang hết các món ăn
trứ danh nhất của tửu lâu các ngươi đến đây đi."
......
Lúc này,
Ở gian bao phòng trên tầng ba, có một đám thiếu niên tụ họp lại với nhau, nâng
ly cụng chén.
Tại tiền sảnh, các vũ cơ đang nhảy múa uyển chuyển, còn có nhạc công đang
gảy đàn ở một bên.
Đám người này đều là thế hệ trẻ có tiếng trên giang hồ hiện giờ, cũng là các đệ
tử ưu tú nhất trong các thế lực.
"Lăng huynh, huynh đệ ta nghe nói mấy hôm trước Lăng Gia các ngươi đã mời
vị Huyết Hà Đao Tôn kia rồi à?"
Bây giờ thì tên tuổi của Lâm Mang đã truyền khắp Ngũ Phương Vực rồi, đã là
mục tiêu mà chẳng mấy thiếu niên đua nhau truy đuổi.
Nhưng đối với các đệ tử xuất sắc trong các thế lực lớn mà nói thì lại thấy có vẻ
ấm ức lắm.
Rõ ràng bọn họ xuất thân không tệ, nhưng hiện giờ lại để một nhân vật chẳng
biết danh tiếng từ đâu ra mà lấn át mất hết phần hào quang.