Kể từ khi Lâm Mang đột phá đến cảnh giới Chí Tôn nhị cảnh, hắn liền ít xuất
hiện trước mọi người.
Thế nhưng, người giang hồ đến Ung Châu Thành không những không giảm đi
mà còn nhiều hơn.
Hai tháng sau, Lâm Mang và Vương Cổ âm thầm lên đường, tiến thẳng đến
Trung Vực.
Nếu muốn vào Trung Vực, ắt phải đi qua Biện Châu.
Tây Bộ Tứ Châu, Biện Châu trước nay rất ít giao du với Tam Châu khác nên
trong mắt người ngoài, nơi này có vẻ khá bí ẩn.
Ngồi trong xe ngựa, Lâm Mang tùy ý quan sát quang cảnh xung quanh, Vương
Cổ thì giải thích cho Lâm Mang về rất nhiều vấn đề liên quan đến buổi giảng
đạo của Võ Tiên.
"Vị Võ Tiên này rất có danh tiếng trong giang hồ, vốn xuất thân từ một gia tộc
lớn của Trung Vực, chính là Nam Nguyên Hoàng Gia."
"Đại hội giảng đạo này đã được tổ chức năm lần, đây là lần thứ sáu."
Vương Cổ từng đến Trung Vực một lần nên cũng biết đôi chút về chuyện này.
Thật ra, ở khắp Ngũ Phương Vực thường xuyên có các kỳ đại hội giảng đạo,
khác nhau mỗi chỗ là lần này người đến giảng đạo lại là một cường giả Võ
Tiên.
Lâm Mang thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Vương Cổ, hỏi: "Kiểu giảng đạo
này có hữu ích thật không?"
Mặc dù đối phương là Võ Tiên, thế nhưng cảnh giới chỉ là tương đối cao hơn,
riêng về võ học tạo nghệ thì chưa chắc đã siêu nhiên hơn là bao, ấy là chưa kể
võ học tạo nghệ của một người đôi khi không liên quan mấy đến cảnh giới.
Ví dụ như Từ Phúc, tuy trước đây chỉ ở cảnh giới Thông Thiên Cảnh nhưng võ
học mà hắn sáng tạo ra thì có thể xếp vào hàng đỉnh phong ở trong thế giới này.
Võ học tạo nghệ của người này, e là nhiều Võ Tiên cũng khó mà so sánh được.
Vương Cổ thở dài, gật đầu, nói: "Có thể coi là vậy đi."
"Dù sao cũng là cường giả Võ Tiên, nội dung mà hắn giảng giải đối với những
kẻ như chúng ta cũng khá hữu ích."
Nói đến đây, Vương Cổ nhìn Lâm Mang bằng ánh mắt sâu xa.
Dù sao thì không phải ai cũng như Lâm Mang, có thiên phú biến thái như thế,
hơn nữa họ cũng chả phải là những nhân vật trên Chí Tôn Bảng.
Không có truyền thừa Võ Tiên, chỉ có thể dựa vào cơ hội ngàn năm có một này
mà nghe giảng đạo của Võ Tiên.
Những người như họ có thể được một vị Võ Tiên giảng đạo cho mình đã là một
cơ duyên hiếm có rồi.
Xe ngựa chạy vun vút trên con đường vắng vẻ.
Ngay lúc này, trên đường phía trước có một nhóm thanh niên mặc áo bào xanh
xuất hiện.
Những người này tuy nhìn trẻ tuổi nhưng ai nấy khí tức đều không tầm thường,
đều có thực lực Thiên Nhân cảnh.
Đứng trước những người này là một nam tử trung niên mặt chính trực, trông
chẳng bao giờ biết cười, cho người ta cảm giác vô cùng cứng nhắc.
Thấy xe ngựa đi đến, nam tử trung niên lập tức chắp tay nói: "Biện Châu Lăng
Gia, Lăng Tuyên, bái kiến Đao Tôn."
Giọng nói hùng hậu nhất thời truyền khắp tứ phương.
Vương Cổ kinh ngạc, thốt lên: "Biện Châu Lăng Gia à?"
"Sao người của bọn họ lại ở đây?"
Lâm Mang buông quyển sách xưa trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Xem cái vẻ
này thì rõ ràng là có chuẩn bị rồi."
"Lăng Gia này có lai lịch thế nào?"
Hắn không tìm hiểu nhiều về tình hình của Biện Châu, thậm chí cả Đông Vực
cũng chẳng có mấy người biết.
Vương Cổ giải thích: "Biện Châu có hai thế lực lớn nhất, một là cái gọi là Thiên
Hạ Minh chiêu mộ anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ, lấy chữ nghĩa làm trọng,
còn thế lực kia chính là Lăng Gia này."
"Theo ta được biết, cái Lăng Gia ở Biện Châu này có quan hệ khá thân thiết với
một số thế lực ở Trung Vực."
Lăng Tuyên chắp tay nói: "Tại hạ là Lăng Tuyên của Lăng Gia, nhận được chỉ
thị, đặc biệt đến mời Đao Tôn vào phủ đàm đạo."
Nói rồi, hắn ra hiệu cho một đệ tử đứng sau bằng ánh mắt.
Đệ tử kia vội bước tới, cung kính đưa một tấm thiệp mời dát vàng cho hắn.
Vương Cổ khẽ truyền âm: "Lăng Gia này không phải là một thế lực nhỏ, vị lão
tổ Lăng Gia này lại càng là nhân vật thành danh đã lâu, chúng ta có vào
không?"
Một vị Chí Tôn đích thân sai người đến mời, nếu từ chối thì ít nhiều cũng sẽ
ảnh hưởng đến thể diện của đối phương.
Lâm Mang lắc đầu: "Thôi bỏ đi, lại chẳng quen biết gì."
Nhìn khí thế này thì rõ ràng bọn họ đã chờ ở đây từ lâu rồi.
E rằng chẳng những có những người này mà ở khắp các ngã đường dẫn vào
Biện Châu đều đã đầy rẫy tai mắt của Lăng Gia.
Muốn vào Trung Vực, Biện Châu là con đường gần nhất, nếu không thì chỉ còn
cách đi vòng qua Nam Vực và Bắc Vực.
Mặc dù không biết mục đích của lời mời của vị Chí Tôn Lăng Gia này là gì,
nhưng hắn cũng không muốn dây dưa gì với họ.
Những kẻ lăn lộn giang hồ lâu năm này, tâm cơ mỗi người một sâu.
Không phải vô duyên vô cớ mà đưa thiệp mời, chắc chắn cũng không phải chỉ
để chuyện trò.
Lâm Mang vẫn ngồi yên trong kiệu, bình thản đáp: "Cám ơn lời mời chân tình
của Lăng tộc trưởng, nhưng Lâm Mỗ còn có việc bận trong người, không thể ở
lại lâu được, hẹn ngày khác vậy."
Vừa dứt lời, chiếc kiệu lách qua đám đông, tiến về phía xa.
Lăng Tuyên hơi cau mày.