Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1104: Thật đáng tiếc




Trong mắt Diêu Nguyên Đức lóe lên một tia đau nhói, duỗi tay lấy chiếc hộp
gấm từ trong lòng ra, ném cho Lâm Mang, hét lớn: "Đây là thứ cuối cùng."
"Ta chỉ lấy được hai thứ này thôi."
Diêu Nguyên Đức không cam lòng.
Viên đan dược này đã nhiều lần lướt qua trước mắt hắn ta, thậm chí hắn ta còn
chưa tìm hiểu rõ tác dụng của nó là gì.
Lâm Mang duỗi tay nhận lấy chiếc hộp gấm mà Diêu Nguyên Đức ném tới,
trong mắt hiện lên một tia khác lạ.
Đan dược?
Lâm Mang cất hộp gấm đi, mỉm cười nhàn nhạt nói: " Diêu tông chủ, hay là
chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Diện mạo của Diêu Nguyên Đức trở nên âm trầm.
Nói chuyện sao?
Nói chuyện cái đầu quỷ!
Hắn cũng là người của Ma Đạo, ý đồ của Lâm Mang như thế nào hắn lại không
biết rõ sao được.
Hết thảy đều là người từng trải, sẽ tin vào lời ma quỷ đó sao.
"Lâm thành chủ, nên tha thứ thì hãy tha thứ."
Lâm Mang thu lại nụ cười trên mặt, thần sắc trở nên nghiêm túc, tay chỉ như
kiếm.
Đao Ý cuồn cuộn quy tụ giữa thiên địa.
Không gian chấn động!
Đao Ý sắc bén cắt xuyên mọi thứ xung quanh.
Vô số cây cối trong nháy mắt bị chém làm đôi, đá lớn vỡ vụn.
Đao Ý hư ảo trong suốt giống như lưới trời khổng lồ, bao phủ phạm vi hàng
trăm dặm.
Nhận thấy sự thay đổi kỳ lạ của thiên địa xung quanh, vẻ mặt Diêu Nguyên Đức
bỗng trở nên nghiêm lại.
"Lâm Mang, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!"
Diêu Nguyên Đức mặt đầy giận dữ.
Hắn đã nhẫn nhịn đủ rồi.
"Quýt làm cam chịu", chó cùng rứt giậu!
Phỉ!
Không phải!
Trong lòng Diêu Nguyên Đức tức giận chửi ầm lên.
Bỗng nhiên cởi Hồn Phiên ở thắt lưng xuống, sức mạnh của nguyên thần đột
ngột phóng thích, thôi thúc Hồn Phiên trong tay.
Trong chớp mắt, cảnh tượng thiên địa xung quanh bỗng chốc thay đổi.
Hoả ngục vô biên hiện ra, từng con quái vật hung hãn lao xuống.
"Gào!"
Tiếng gầm dữ dội rung chuyển thiên địa.
Nhiệt độ nóng rực như thể cả hư không đều bùng cháy, càng có thể thiêu đốt
được nguyên thần của con người.
Đây chính là cảnh tượng ảo giác do bí thuật nguyên thần tạo ra, nhưng lại chân
thực vô cùng, chân thực đến nỗi khó mà phân biệt được thật giả.
Lâm Mang híp mắt, liếc nhìn cây Hồn Phiên trong tay Diêu Nguyên Đức.
Thứ này... thế mà có thể gia tăng sức mạnh của nguyên thần!
Quả là đồ vật tốt!
Lâm Mang liếc qua những con thú dữ hung dữ xung quanh, Biến Thiên Kích
Địa Tinh Thần Đại Pháp được tuôn ra, sức mạnh của nguyên thần càng thêm
cường đại hơn.
Theo từng hồi tiếng khóc lóc của quỷ thần, mưa máu vô biên rơi xuống.
Mưa máu rơi vào từng con quái thú, trong nháy mắt liền làm tan chảy chúng.
Ảo thuật của Diêu Nguyên Đức bị phá, sức mạnh phản phệ tác dụng lên bản
thân, khiến hắn không nhịn được rên lên một tiếng.
Làn da tái nhợt hiện lên một màu đỏ ửng không bình thường.
Diêu Nguyên Đức nhìn Lâm Mang với đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Sức mạnh nguyên thần mạnh mẽ thật!
Diêu Nguyên Đức hai tay kết ấn, toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm.
Theo sát khí cuồn cuộn, khí tức toàn thân Diêu Nguyên Đức đột ngột tăng vọt
gấp bội, trong mắt toát ra hơi thở tà ác.
Sát khí nồng đậm vặn vẹo và biến đổi, hóa thành từng con mãng xà dài hàng
chục trượng.
Chín đầu mãng xà quấn quanh Diêu Nguyên Đức, tỏa ra sức mạnh thiên địa
khủng khiếp.
Ngay tại khoảnh khắc này, Diêu Nguyên Đức hai tay kết ấn, nguyên thần truyền
ra từng đợt biến động, pháp tướng nguyên thần sau lưng thêm vài phần tà ác kỳ
dị.
Nguyên thần pháp tướng vốn bình thường, giờ đây lại thêm vài phần trang
nghiêm, thanh tịnh và không thể xâm phạm.
Cao cao tại thượng, giống như thần linh vậy.
"Lâm Mang, dừng lại ở đây đi, ngươi thấy như thế nào!"
"Thái Bình Tông ta truyền thừa từ Thái Bình Giáo Trung Vực, ngươi diệt đạo
thống ta, chính là đang kết thù với Thái Bình Giáo!"
Diêu Nguyên Đức hét lớn lên.
Hắn sợ rồi!
Tiểu tử này không thể đánh giá theo chuẩn mực bình thường, tiếp tục chiến đấu
nữa chẳng có lợi cho hắn.
"Thái Bình Giáo..."
Lâm Mang nhíu mày, trong lòng kinh ngạc.
Khi lần đầu nghe tới Thái Bình Tông thì chàng đã có nghi vấn, giờ thì khi Diêu
Nguyên Đức nói ra Thái Bình Giáo thì hắn đã chắc chắn.
Thái Bình Giáo!
Thương thiên đã chết, hoàng thiên đương lập!
Cuối đời Đông Hán, Thái Bình Giáo do Đại hiền lương sư Trương Giác sáng
lập.
Ở hạ giới, Thái Bình Giáo đã sớm tan biến vào dòng sông lịch sử, ngay cả rất
nhiều thư tịch cổ của Thái Bình Giáo cũng đã biến mất.
Không ngờ ở Ngũ Phương Vực này, Thái Bình Giáo vẫn tồn tại.
Thấy Lâm Mang ngừng lại, Diêu Nguyên Đức tưởng rằng Lâm Mang bị danh
vọng của Thái Bình Giáo làm cho khiếp sợ, lập tức có chút tự tin, trầm giọng
nói: "Lâm thành chủ, nếu ngươi đồng ý, ta có thể giới thiệu ngươi vào giáo
phái, bái Đại hiền lương sư làm sư phụ."
Nghe thấy cái tên Đại hiền lương sư, trong mắt Lâm Mang thoáng hiện lên vẻ
khác thường.
"Thật sao?"
"Diêu Tông chủ lại tốt bụng đến vậy ư?"
Lâm Mang châm chọc một câu.
Ánh mắt Diêu Nguyên Đức hơi u ám, cười nhạt: "Được làm bạn với thiên tài
như Lâm thành chủ là vinh hạnh của ta."
"Thật đáng tiếc!"
"Cái gì?" Diêu Nguyên Đức sửng sốt.