Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1100: Vạn Độc Chân Kinh




Ban đầu tưởng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thiên phú không tệ mà thôi, thế
nhưng bây giờ xem ra bọn họ vẫn còn đánh giá thấp người này.
Trước tiên là ám sát Vạn Trường Không trong bóng tối, sau đó lại tiêu diệt
Thiên Hùng Bang, buộc các phái Chí Tôn bất đắc dĩ phải đích thân ra mặt, tất cả
mọi chuyện dường như đã có sắp đặt từ trước vậy.
“Tốc độ phát triển của người này quả là nhanh quá rồi, nếu để mặc cho người
này tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng sẽ trở thành mối đe dọa.”
Lúc này, cung chủ Kim Hành Cung ngồi ở một bên là Vân Chấn nhìn mọi
người, trầm giọng nói: “Bây giờ xem ra Nhị Châu không nằm trong sự kiểm
soát của hắn, nhưng trên thực tế thì cũng chẳng khác gì kiểm soát cả.”
“Nữ nhân Vu Vân Lan kia tham vọng không nhỏ, cô ta sẽ không bỏ qua miếng
thịt sắp tới miệng đâu.”
Câu nói thường ngày rất đúng, trên giường của mình, lẽ nào lại để kẻ khác ngủ
ngáy được.
Hàn Chấn Nhạc đưa tay xoa xoa mày, ánh mắt lóe lên vẻ sát ý, lạnh lùng nói:
“Hay là nhân lúc sớm ra tay trừ khử hắn luôn đi!”
Ngũ Hành Cung vốn dĩ không nhúng tay vào cuộc chiến giang hồ bên ngoài,
nguyên nhân là do người khác chẳng tài nào đe dọa được bọn họ.
Mặc dù tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến Ngũ Hành Cung, nhưng nếu cứ để
Ung Châu Thành phát triển thêm mấy chục năm, thì ai mà biết được điều gì sẽ
xảy ra.
Mấu chốt ở chỗ là thiên phú của Lâm Mang, nếu Lâm Mang là người của Ngũ
Hành Cung thì đương nhiên bọn họ sẽ vỗ tay ăn mừng, nhưng đằng này Lâm
Mang lại chẳng phải người của bọn họ.
Lần này nếu Ngũ Hành Cung không làm gì cả thì thanh danh trên giang hồ cũng
sẽ bị tổn hại lớn.
Ngay lúc này, ngoài điện truyền đến một giọng nói nhẹ bẫng: “Giết hắn sao?”
“Ha ha!”
“Các ngươi quá coi trọng chính mình rồi.”
Thấy người đi từ bên ngoài tiến vào, mọi người đều cung kính chắp tay: “Nguỵ
lão!”
Thái độ kính cẩn chưa từng có, thậm chí trong mắt còn mang theo vẻ kính
trọng, hoàn toàn không mảy may phẫn nộ vì những lời vừa mới thốt ra.
Ngụy Vinh Sinh liếc nhìn mọi người, hờ hững nói: “Việc này ta đã sớm biết,
không ai được phép nhúng tay vào nữa.”
“Còn việc các ngươi âm thầm xúi giục các phái, thì quên hết đi.”
“Ta vẫn chưa chết đâu!”
Mọi người nhìn nhau.
Mặc dù bụng đầy nghi hoặc, nhưng mấy người có mặt ở đây không ai phản bác
lấy một lời.
Người ngoài chỉ biết rằng Ngũ Hành Cung có ba vị Chí Tôn, mà trong truyền
thuyết còn có một vị Võ Tiên, nhưng lại không biết rằng Ngụy Vinh Sinh nổi
danh cả Đông Vực này mới chính là vị Võ Tiên cường giả đó.
Chỉ là bình thường Ngụy Vinh Sinh luôn thể hiện ra thực lực chỉ là Chí Tôn mà
thôi.
Chuyện này chỉ có mấy vị cung chủ bọn họ mới biết.
Ngụy Vinh Sinh đánh tiếng với mọi người một thôi một hồi, rồi xoay người rời
khỏi đại điện.
Trước kia còn chưa chắc chắn, nhưng bây giờ thì hắn ta đã nắm được chín phần
chắc, Lâm Mang tuyệt đối là người từ từ hạ giới phi thăng lên.
Kẻ này giống như những người trước đó, đều đến từ hạ giới.
Những môn võ công kỳ diệu kia, đương nhiên không thể là hàng tầm thường.
Thiên phú như vậy, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thật ra hắn ta cũng muốn đích thân ra tay bắt Lâm Mang để hỏi cho ra lẽ,
nhưng lại có điều e ngại.
Gần đây Ngũ Phương Vực lại có dấu hiệu sụp đổ, cũng không biết còn có thể
duy trì được bao lâu.

Ung Châu Thành,
Cùng với việc vài phái của Thiên Hùng Bang bị diệt vong hoàn toàn, thế lực của
Ung Châu trong giang hồ cũng tăng lên nhanh chóng.
Dạo gần đây nhiều người trong giang hồ tìm đến Ung Châu, muốn gia nhập vào
Ung Châu Thành, khiến cho nơi vốn không mấy sầm uất trở nên vô cùng phồn
thịnh.
Người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Trong phủ thành chủ, Lâm Mang lật giở những cuốn sách xưa võ học tịch thu
được từ các phái những ngày gần đây.
Lật giở nhiều nhất vẫn là sách xưa của Ngũ Độc Giáo, trong đó có một cuốn
sách xưa tên là 《 Vạn Độc Chân Kinh 》 , cùng xuất xứ với bí kíp võ học của
Ngũ Độc Giáo hạ giới.
Nhưng bí kíp võ học của Ngũ Độc Giáo hạ giới là 《 Ngũ Độc Chân Kinh 》 ,
còn giáo phái Ngũ Độc Giáo tại Đông Vực lại nắm giữ 《 Vạn Độc Chân Kinh
》 .
Mặc dù đổi tên, nhưng có thể thấy rõ là được diễn biến từ 《 Ngũ Độc Chân
Kinh 》 , chỉ là tinh xảo và huyền ảo hơn mà thôi.
Lâm Mang khép sách xưa lại, liếc nhìn đống sách xưa chất đống dưới sàn nhà,
thầm nghĩ: "Xem ra chỉ có Ngũ Độc Giáo là xuất phát từ hạ giới".
Cho dù là Trường Hà Kiếm Phái hay Thiên Hùng Bang, truyền thừa võ học đều
vô cùng xa lạ.
Hai phái này hẳn là thế lực bản xứ của Ngũ Phương Vực.
Theo ghi chép trong sách xưa của Ngũ Độc Giáo, tổ sư khai phái của họ là một
người tên là "Ngũ độc lão tổ" trong giang hồ, giỏi sử dụng ngũ độc.
Người này lần đầu tiên thành danh trong giang hồ là từ một nghìn năm trước,
sau đó lập ra Ngũ Độc Giáo tại Đan Châu.
Hắn ta giống như xuất hiện đột ngột, rồi nổi tiếng khắp chốn giang hồ.
Nhưng ghi chép về việc Ngũ độc lão tổ lập ra Ngũ Độc Giáo giống như biến
mất hoàn toàn.