Bốn Chí Tôn cùng xuất hiện, lại có thể vì mấy lời nói của Lâm Mang mà sinh ra
sợ hãi...
Hà!
Thật đúng là vậy!
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Giáo chủ Ngũ Độc Giáo sắc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con bọ cạp trên vai, đôi
mắt già nua từ từ quay đầu lại, đôi mắt trắng lạnh lòng nhìn Lâm Mang, nhẹ
giọng nói: “Lâm thành chủ, ngươi cũng đã có đủ chiến lợi phẩm ở Ung Châu
Thành rồi, nếu đã như vậy rồi thì thu tay lại đi”.
Dù họ không muốn giúp Thiên Hùng Bang nhưng nếu Ung Châu thôn tính
Thiên Hùng Bang, lực lượng mở rộng, chiếm giữ hai châu, họ sẽ bị đe dọa.
Huống chi, nếu bốn người họ ngày hôm nay để Lâm Mang bóp nghẹt bằng vài
lời, thật sự không thể giữ được mặt mũi.
Tường cao hàng nghìn dặm vẫn không giữ được gió.
Nếu tin này thực sự truyền ra ngoài, giang hồ sẽ bàn tán như thế nào?
“Lâm thành chủ, giờ người đã là Chí Tôn trong giang hồ, vì sao phải so đo với
những người này, hãy để những việc nhỏ nhặt này giao cho những kẻ dưới
quyền làm đi”.
"Hơn nữa, hành động của ̀ngươi cũng đã phần nào phá vỡ quy tắc giang hồ rồi”.
Lúc này, chưởng môn Trường Hà Kiếm Phái Diệp Kim Triều cũng lên tiếng
đúng lúc.
Khuôn mặt hắn không quá già, chỉ có điểm là những vết nhăn trên khuôn mặt
giống như được điêu khắc thành lưỡi dao, hơi lạnh lùng.
Đây cũng được coi là một sự nhượng bộ.
Nếu Lâm Mang không tự ra tay thì muốn thật sự thôn tính Thiên Hùng Bang,
chắc chắn sẽ mất một thời gian dài.
Dù không có lời nói rõ ràng nhưng hầu như mọi người đều có sự ăn ý sâu sắc,
trong cuộc chiến giang hồ bình thường, hiếm khi Chí Tôn ra tay với các đệ tử có
thực lực dưới cảnh giới Thông Thiên.
Nếu mọi người đều làm như vậy, hôm nay người giết đệ tử của ta, ngày mai ta
giết đệ tử của ̀ngươi, Đông Vực đã sớm bị đảo lộn rồi.
Lâm Mang làm như vậy, thật sự không còn tuân theo bất kỳ quy tắc nào nữa.
Dù Vu Vân Lan và Lư Nguyên Trạm không lên tiếng, nhưng cũng nghĩ rằng là
đồng ý với lời nói của hai người.
Môi hở răng lạnh!
Họ vẫn hiểu được điều này.
Mối quan hệ của họ với Thiên Hùng Bang không được tốt lắm, nhưng họ cũng
không thể nhìn Thiên Hùng Bang bị thôn tính một cách dễ dàng như vậy.
Từ khi Vạn Trường Không khuất núi mà đi, không ngờ lại xuất hiện một tên
còn có tham vọng lớn hơn cả hắn ta.
Cái tên Vạn Trường Không kia mặc dù tệ, còn biết chừng mực chứ làm sao xốc
nổi như thế.
"Quy củ?" Lâm Mang nhướng mày, hờ hững lên tiếng hỏi "Ai ban ra?"
"Ngươi ban à?"
"Nói cái gì mà quy củ này nọ, ta chỉ biết ai nắm đấm đủ cứng thì lời nói người
đó chính là quy củ!"
Lời này vừa cất lên, sắc mặt mấy người hơi trầm xuống, sắc mặt Diệp Kim
Triều sa sầm lại.
Thái độ của Lâm Mang khiến bọn họ rất khó chịu.
Thật, Lâm Mang ngươi cũng mạnh lắm, thế nhưng đối mặt với bốn vị Chí Tôn
như bọn ta mà còn ra vẻ như thế, chẳng phải hơi coi thường bọn ta quá sao?
Giáo chủ Ngũ Độc Giáo cười nhạt một tiếng, hàm ý sâu xa nói: "Thế là Lâm
thành chủ không định dừng tay, nhất định phải diệt Thiên Hùng Bang đúng
không?"
"Lâm thành chủ thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Không diệt không xong!"
Lâm Mang cười như không cười nói: "ngươi muốn ngăn cản, được, cứ thử
xem!"
"Ngươi..." khuôn mặt giáo chủ Ngũ Độc Giáo tái mét, trong mắt thoáng vẻ u
ám.
"Ha ha!"
Bỗng nhiên từ xa vọng lại một tiếng cười nhạt, ngay lập tức thu hút sự chú ý
của mấy người.
Diêu Nguyên Đức khuôn mặt đầy nụ cười tươi: "Nào nào mọi người, hay là
ngồi xuống nói chuyện một lát đi?"
"Giết chóc, đánh lộn thì ai ưa."
"Ta thấy chuyện này cứ từ từ mà bàn."
Lâm Mang liếc mắt qua Diêu Nguyên Đức, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi là thứ
gì chứ, có tư cách chen lời vào à?"
Sắc mặt Diêu Nguyên Đức bỗng chốc cứng đờ.
Dù bề ngoài cười tươi như hoa, nhưng trong mắt lại thoáng qua vẻ u ám và tức
giận.
Đồ khốn!
Thằng nhãi kiêu ngạo!
Trong lòng Diêu Nguyên Đức chỉ biết nguyền rủa như thế, nhưng lại chẳng lộ ra
chút nào.
Bốn người nhìn Diêu Nguyên Đức, ánh mắt mỉa mai.
Nói cho cùng thì chuyện này là chuyện của Tam Châu Tây Bộ, ngươi là một tên
ở Thái Bình Tông Bắc Bộ chạy đến địa bàn Tây Bộ, cũng thật là tham lam quá
đấy.
Mấy người tuy không biết Diêu Nguyên Đức có mục đích gì, nhưng một tên Ma
Đạo đột nhiên chạy đến đây chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Mấy người họ cũng hết sức cảnh giác.
Lâm Mang lướt mắt nhìn đám người, cười gằn một tiếng, gầm lạnh: "Ai muốn
chết thì cứ việc xông đến!"
Nói xong, Lâm Mang không nói nhảm nữa, rút đao xông thẳng đến đám người
Thiên Hùng Thành, đao khí cuồng bạo quét ngang.
Sắc mặt mọi người hơi biến đổi.
Trước tình huống Lâm Mang đột nhiên ra tay như thế, bọn họ hoàn toàn không
lường trước được.
Nhưng kỳ lạ là giờ phút này, bốn người lại chẳng có ai ra tay cả.
Bốn người nhìn nhau, đều có vẻ bối rối.
Thế này thì còn gì để nói.
Rõ ràng là bốn người đều chờ bên kia ra tay trước, nên bây giờ mới diễn ra cảnh
kịch tính này.
Đao khí trong nháy mắt bùng nổ, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ Thiên Hùng
Thành.
Từng tên đệ từ Thiên Hùng Bang chết thảm tại chỗ.
Phó Tuyên đau đớn đến muốn nứt tim nứt gan, không còn kìm nén được lửa
giận trong lòng nữa.
"Lâm Mang!"
"Ngươi đường đường là một Chí Tôn, thế nhưng lại ra tay với đệ tử bình thường
trong Thiên Hùng Bang, ngươi không sợ thiên hạ cười chê sao?"
Phó Tuyên giận dữ quát lớn, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Lũ phế vật!