Vương Cổ quay sang nhìn Lâm Mang, cười nói: “Quên giới thiệu, đây là Tống
trưởng lão của Thủy Hành cung, Đại Tông Sư về trận pháp nổi tiếng ở Thanh
Châu.”
Tống Thiên Ly tuy không phải Chí Tôn, nhưng tạo nghệ về trận pháp lại hơn xa
người thường.
Nếu không thì chỉ là một trưởng lão bình thường cũng không thể khiến hắn ta
cư xử như vậy.
Đừng thấy Vương Cổ ở trước mặt Lâm Mang rất hòa nhã, nhưng đó cũng là vì
Lâm Mang hiện tại đã là Chí Tôn, nếu đổi thành cảnh giới Thông Thiên bình
thường, thì sẽ không có thái độ như thế.
Các đệ tử Ngũ Hành Cung xung quanh lập tức ồn ào lên.
“Huyết Hà Đao Tôn?”
“Vị này chính là Huyết Hà Đao Tôn?!”
Trong đám đông, ngay lập tức vang lên những tiếng kêu kinh ngạc nối tiếp
nhau.
Tất cả các đệ tử Ngũ Hành Cung đều tập trung nhìn về phía trước.
Gần đây trong giang hồ, đây đường đường chính là một nhân vật cực kỳ nổi
tiếng.
Một mình giết lên Tề Thiên Giáo đã gây ra bao nhiêu bàn luận và ngưỡng mộ.
Là đệ tử Ngũ Hành Cung thì đương nhiên là thanh cao tự phụ, nhưng cũng phải
tùy vào hoàn cảnh, thế nên “người đứng đầu Thiên Bảng” này đương nhiên là
trường hợp ngoại lệ.
Câu nói “Hôm nay vào cảnh giới Chí Tôn, lấy một cái đầu Chí Tôn làm lễ
mừng” hiện tại đã truyền khắp thiên hạ.
Cho dù họ là đệ tử Ngũ Hành Cung cũng không dám một mình giết lên Tề
Thiên Giáo.
Một lúc sau, mọi người đều bàn tán xôn xao.
Tống Thiên Ly giả vờ ho một tiếng, tất cả những người đang ồn ào ngay lập tức
im lặng.
Tống Thiên Ly quay sang nhìn Lâm Mang, ánh mắt mang theo một tia tò mò.
Trông thế này thì khó mà liên tưởng đến mấy chữ “Huyết Hà Đao Tôn”.
Trong ấn tượng của hắn ta, những người luyện đao hầu hết đều là những gã đàn
ông năm thô ba bạo, đám người đó tính cách thô lỗ, hung dữ.
Càng đừng nói đến việc, theo lời đồn đại trong giang hồ, vị này đã một mình tàn
sát toàn bộ Tề Thiên Giáo.
Hiện tại danh tiếng “Huyết Hà Đao Tôn” Lâm Mang đã truyền khắp Đông Vực,
Đông Vực không ai là không biết.
Trận chiến ở Lăng Vân Sơn quả thực là vang danh thiên hạ.
Hắn ta chỉ nghe qua danh tiếng của người này, nhưng lại chưa từng thấy chân
dung của Lâm Mang.
Không ngờ hôm nay gặp được lại khiến hắn ta vô cùng bất ngờ.
Tống Thiên Ly chắp tay nói: “Bái kiến Lâm thành chủ!”
Trong mắt hắn ta, tiền đồ của nhân vật như Lâm Mang còn xa hơn Vương Cổ
nhiều.
Nếu có thể thì kết giao với hắn ta cũng là chuyện tốt cho Ngũ Hành Cung.
Nếu không có xung đột lợi ích thì đương nhiên Ngũ Hành Cung cũng muốn kết
giao với một Chí Tôn mới.
Lâm Mang cười nói: “Tống trưởng lão quá khen rồi.”
Vương Cổ lên tiếng: “Tống trưởng lão, Vương Cửu Phong ở Tề Thiên Giáo
Ung Châu của chúng ta đã chết, trước đó ta đã thông báo việc này cho Ngũ
Hành Cung rồi.”
“Lần này đặc biệt mời Lâm huynh đệ đến tham gia cuộc thịnh hội lớn này.”
Tống Thiên Ly chỉ cười, không nói thêm gì về việc này.
Đây không phải chuyện mà hắn ta có thể quản được.
Nhưng theo hắn ta thấy, hiện tại Vương Cửu Phong đã chết, thì vị trí tham ngộ ở
Đoạn Long Nhai này do Lâm Mang đảm nhiệm là chuyện không thể chối cãi.
Tống Thiên Ly giơ tay ra hiệu: “Vương tộc trưởng, Lâm thành chủ, mời lên
núi.”
“Bát Phái diễn võ vào ngày mai, hãy cùng ta lên núi nghỉ ngơi trước.”
Tống Thiên Ly quay sang ra lệnh cho các đệ tử, sau đó đích thân dẫn Vương Cổ
và Lâm Mang lên núi.
Trên đường đi, Lâm Mang cũng hiểu biết thêm về Ngũ Hành Cung.
Bát Phái diễn võ lần này, Ngũ Hành Cung đã tổ chức rình rang, mà không khỏi
có ý định muốn thể hiện thực lực của mình.
So với Tề Thiên Giáo, tổng thể thực lực của các đệ tử Ngũ Hành Cung mạnh
hơn hẳn một bậc.
Chỉ là cảnh giới Chí Tôn khó mà dễ dàng bước vào, cho dù các đệ tử Ngũ Hành
Cung có thiên phú đến mấy, cũng chỉ giới hạn ở cảnh giới thông thiên.
Ngoài việc bản thân các đệ tử Ngũ Hành Cung rất xuất chúng ra thì còn một
nguyên nhân nữa là vì thiên địa nguyên khí trên ngọn Thương Vân Sơn này rất
dồi dào.
Tu luyện trong môi trường như thế này thì tốc độ tiến cảnh tăng lên tự nhiên rất
nhanh.
Rất nhanh sau đó, Tống Thiên Ly đã dẫn hai người đến một biệt viện tinh xảo.
Biệt viện nằm ở vị trí đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn xuống cả nửa
ngọn Thương Vân Sơn.
Sau khi đưa hai người đến nơi, Tống Thiên Ly liền cáo từ rời đi.
“Gần đây có các đệ tử Ngũ Hành Cung của chúng ta, nếu có bất kỳ yêu cầu gì,
các vị đều có thể phân công cho họ”.
Vương Cổ cười phẩy tay: “Tống trưởng lão, ngươi bận việc thì hãy đi đi, không
cần quan tâm đến chúng ta”.
Nơi cử hành diễn võ của Bát Phái lần này không xa biệt viện mà bọn họ đang ở.
Ngoài việc tranh đoạt cơ hội ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai ra, thì diễn võ của Bát
Phái còn giống như một cuộc đấu đá ngấm ngầm giữa các phái.
Đi trên giang hồ, không thể không có ân oán.
Nói là các phái chung sống hòa thuận với nhau thì thật là không thể.